KHẢI HOÀN MÔN - Trang 230

Một căn phòng khách sạn. Mấy chiếc va-li, một cái giường, một chút ánh

sáng: bên kia cửa sổ là cảnh cô tịch tối tăm của ban đêm và của dĩ vãng...
và ở đây là gương mặt với đôi mắt xám, đôi lông mày vòng cung, mái tóc
tuyệt vời... Cả một sự sống tưng bừng đang vươn tới anh như hoa hướng
dương vươn tới ánh sáng. Tất cả sự sống đó đang hiến mình cho anh, nói
với anh “Lấy em đi, giữ lấy em!”. Đã lâu rồi, chẳng phải anh đã nói “Anh
sẽ giữ lấy em” đó sao?

Ravic đứng dậy.

- Anh đi Jeanne nhé.

- Chào anh, Ravic.

Ravic ngồi ở sân hiên tiệm Fouquet’s. Cũng cái bàn lần trước. Anh ngồi

đấy hàng giờ, chìm vào thời dĩ vãng u tối của anh, trong đó chỉ có một ánh
đèn: niềm hy vọng được trả thù.

Chúng bắt anh vào tháng Tám năm 1933. Trong hai tuần đầu đã giấu

trong nhà hai người bạn đang bị Gestapo lùng bắt và sau đó đã giúp họ trốn
thoát. Một trong hai người ấy đã cứu sống anh năm 1917, ở Bixschoote
thuộc vùng Flandres,và đã khiêng anh về dưới làn đạn súng máy sau khi
tìm thấy anh nằm mất máu dần dần trên khỏang đất giữa hai trận tuyến.
Người kia là một nhà văn người Do Thái mà anh quen từ mấy năm trước.
Người ta đã bắt Ravic để hỏi cung, để biết hai người đi trốn theo hướng
nào, họ có những giấy tờ gì, và tất cả những gì có thể giúp họ trên đường
tẩu thoát, Haake là người đã hỏi cung anh. Sau một lần ngất đi, anh đã tìm
cách giết Haake bằng khẩu súng lục của chính hắn; mọi mưu toan điên rồ
chống lại bốn người lực lưỡng có vũ khí. Suốt ba ngày, giữa cơn mê man,
trong những khoảng thời gian dần dần tỉnh lại, trong cơn đau gớm guốc, cái
nụ cười nhầy nhụa của Haake đã thấp thoáng trong trí anh. Suốt ba ngày,
cũng chỉ mấy câu đó mà chúng hỏi đi hỏi lại anh hàng chục lần. Suốt ba
ngày, cũng vẫn cái thân thể ấy, thương tích đã phủ lên khắp mọi chỗ, tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.