KHẢI HOÀN MÔN - Trang 241

- Không còn có một cái gì có vẻ quan trọng khi người ta vừa phải nằm

liệt giường mấy tuần lễ rồi bắt đầu đi lại được.

Ravic châm một điếu thuốc.

- Chị không nhất thiết phải ở lại đây nữa đâu. Chị có thể thuê một cô hộ

lý và trở về khách sạn Lancaster.

Kate lắc đầu.

- Không. Tôi muốn ở đây cho đến khi nào đủ sức đi xa. Ít ra ở đây tôi

cũng có được một sự bảo vệ tối thiểu chống lại các thứ Daisy!

- Phải mời họ ra cửa thôi. Không có gì mệt bằng phải nghe chuyện ngồi

lê đôi mách.

Kate nằm xuống một cách thận trọng.

- Ravic ạ, anh có tin được không, Daisy tuy có ngồi lê đôi mách thật đấy,

nhưng lại là một người mẹ tuyệt vời. Chị ấy nuôi hai đứa con giỏi không
thể tả được.

- Chuyện gì cũng có thể có được. - Ravic nói, không có vẻ gì ngạc nhiên.

Kate kéo chăn lên kín ngực.

- Bệnh viện có phần giống với tu viện. Ở đây người ta học được cách coi

trọng đúng mức những sự vật bình dị nhất: đi, thở, thấy.

- Đúng, hạnh phúc ở khắp nơi xung quanh ta. Chỉ cần cúi xuống mà nhặt.

- Tôi nói nghiêm chỉnh mà. - Kate nói.

- Tôi cũng nói nghiêm chỉnh. Chỉ có những sự vật bình dị là không bao

giờ làm ta thất vọng. Khi vấn đề là hạnh phúc, ta không bao giờ biết bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.