KHẢI HOÀN MÔN - Trang 254

- Đây em uống đi.

- Không ăn thua đâu. - Jeanne lắc đầu nói - Có những lúc uống rượu

chẳng có hiệu quả gì. Tối nay em không muốn đến đấy... để chen vai với
cái lũ ngu ngốc ấy.

- Thế thì em cứ ở đây.

- Sao?

- Em cứ gọi điện đến đấy nói là em ốm.

- Dù có làm thế thì mai lại phải đến thôi. Bấy giờ sẽ còn tệ hơn.

- Em có thể ốm mấy ngày.

- Nhưng em làm sao thế này hở Ravic? Có phải vì mưa không? Có phải

vì sự ẩm thấp âm u này không? Đôi khi em cảm thấy như mình đang nằm
trong một cỗ quan tài. Em chết đuối trong những buổi chiều xám xịt này.
Ban nãy em không nghĩ đến nữa. Em vui sướng vì được ở bên anh trong cái
quán nhỏ ấy... Tại sao anh lại phải nói đến những chuyện đáng buồn như bỏ
nhau, ra đi...? Em không muốn nghe những chuyện như thế. Nó làm cho em
buồn quá. Nó làm cho em nhìn thấy những hình ảnh mà em không muốn
thấy. Em biết là anh nói những chuyện ấy không phải để làm cho em buồn,
nhưng nó làm cho em suy sụp rã rời, nhất là khi trời tối và mưa. Anh không
biết đến tình trạng đó, vì anh mạnh lắm.

- Mạnh ư? - Ravic nhắc lại.

- Vâng.

- Làm sao em biết?

- Anh chẳng sợ cái gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.