KHẢI HOÀN MÔN - Trang 265

- Giá tôi mà biết... - Ông ta lẩm bẩm.

Xưa nay ông vẫn sợ một cái gì như thế này. Chính vì vậy mà hầu như lần

nào ông ta cũng về nằm ở ngôi nhà ngoại thành trong hai ngày trước khi
làm một phẫu thuật quan trọng. Ông một mực tuyệt đối tránh giải quyết vấn
đề thù lao trước khi mổ. Giải quyết sau bao giờ cũng dễ dàng cho ông hơn.
Bao giờ ông cũng có thể hứa hẹn là lần sau sẽ trả khá hơn. Nhưng lần này
ông bị người ta chơi đòn bắt chẹt bất ngờ. Đáng lẽ đến đúng vào lúc phải
bắt tay vào việc như thường lệ, lần này Ravic đến sớm tới hơn nửa giờ
đồng hồ và đã gọi được ông ra ngoài nói chuyện trước khi bệnh nhân được
gây mê. Ông bị tước mất cái cớ tốt nhất để cắt ngang cuộc đàm thoại.

Vừa lúc ấy, cô y tá từ trong phòng mổ thò đầu ra cửa hỏi xem đã đến lúc

bắt đầu gây mê chưa.

Durant ném về phía Ravic một cái nhìn van lơn nhưng chỉ gặp được một

gương mặt bằng cẩm thạch.

- Ông thấy thế nào, bác sĩ Ravic? - Ông ta hỏi.

- Tùy ông quyết định, thưa bác sĩ Durant.

- Theo tôi nên đợi thêm một lát nữa, cô ạ. Chúng tôi chưa thật sẵn sàng. -

Cô y tá thụt cổ vào, và Durant lại quay sang Ravic - Thế thì... - Ông nói,
giọng đầy ý trách móc.

Ravic đút hai tay vào túi.

- Thế thì cách đơn giản nhất là thế này. Ông chỉ có việc hoãn buổi phẫu

thuật lại và cho mời Binot.

Binot đã làm hầu hết các phẫu thuật của Durant trong hơn hai mươi năm.

Ông ta chưa bao giờ tạo được cho mình một ít tiếng tăm, vì Durant thường
xuyên cố ý làm sao cho mọi người tưởng ông ta chỉ là một người phụ việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.