KHẢI HOÀN MÔN - Trang 267

- Tôi sẽ đưa ông một ngàn quan. - Durant nói khi cô y tá đã trở vào

phòng mổ.

- Hai ngàn. - Ravic chữa lại.

- Ravic này, - Durant vuốt vuốt bộ râu cằm - ở địa vị một người tị nạn

không có quyền hành nghề...

- Lẽ ra tôi không được làm phẫu thuật cho ông. -Ravic điềm tĩnh ngắt lời.

Bây giờ Durant sẽ đọc bài diễn văn cổ truyền: anh được dung nạp trên

đất nước này là may phước lắm rồi. Lẽ ra anh phải biết ơn. - Ravic chờ
nghe những câu như vậy.

Nhưng Durant không buồn bỏ sức ra nữa. Thời gian đang thúc sau lưng,

và ông ta hiểu rằng mình sẽ không làm cho Ravic nhượng bộ được.

- Hai ngàn. - Ông nói, giọng đắng cay, như thể mỗi tiếng là một tờ giấy

bạc mà Ravic lôi ra khỏi họng ông - Tôi sẽ phải lấy tiền túi ra mà trả cho
ông đây. Tôi không thể ngờ ông chóng quên ơn tôi đến thế.

Lạ thật, - Ravic nghĩ thầm - sao những kẻ bóc lột thích nói chuyện luân

lý thế! Cái lão bịp đời mang huân chương Légion d’Honneur trên khuy áo
này chê trách mình, trong khi lẽ ra phải xấu hổ vì đã bóc lột mình như vậy.

- Hai ngàn - Durant nói, rồi lại nhắc lại - Hai ngàn!

- Cứ như thể ông ta nói: gia đình của tôi, tình yêu của tôi, Thượng đế của

tôi, khu vườn của tôi, bầy chim trĩ của tôi, ngôi nhà St-Emilion của tôi! Bao
nhiêu thứ đó thế là đi tong hết! - Thôi được, ta bắt đầu đi.

Bệnh nhân là một người đàn ông to bụng, chân tay gầy. Chỉ vì tình cờ mà

Ravic biết được căn cước của ông ta. Ông ta là Leval, và là một quan chức
phụ trách về vấn đề dân tị nạn. Veber đã cho anh biết như vậy nhân một câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.