KHẢI HOÀN MÔN - Trang 268

chuyện đùa. Cái tên Leval rất quen thuộc với tất cả những người tị nạn ở
khách sạn International.

Ravic rạch đường đầu tiên. Lớp da mở ra như những trang sách, để lộ

những lớp mỡ vàng vàng.

- Ta sẽ lấy bớt cho ông ta mấy cân mỡ không tính tiền - Anh nói với

Durant - Chỉ ít lâu là ông ta lại bù ngay thôi.

Durant không trả lời. Ravic cắt bỏ mấy lớp mỡ và đưa mũi dao vào đến

các mô cơ. Anh nghĩ: đây chính là vị hung thần của dân tị nạn. Con người
nắm trong tay số phận của hàng trăm người, trong bàn tay trắng và mũm
mĩm bây giờ buông thõng một cách bất lực. Chính ngài đã ra lệnh trục xuất
giáo sư Meyer già cả: ông cụ đã không đủ sức đi lại một lần nữa dặm
đường khổ ải và đã tự treo cổ trong một cái tủ chìm của khách sạn
International. Cụ già bất hạnh đã buộc dây vào một cái móc: cụ gầy gò đến
nỗi một cái móc cũng đủ sức treo xác cụ. Người ta đã tìm thấy cụ già ở đây.
Chỉ là một mớ áo quần thảm hại, trong đó hơi thở của sự sống đã tắt ngấm.
Nếu cái bụng giờ đây đã mở toang ra trước mắt Ravic có được một chút
tình thương xót thì Meyer bây giờ hãy còn sống.

- Cặp - Ravic gọi - Tăm-pông.

Anh tiếp tục cắt. Sự chính xác của lưỡi dao mổ sắc như nước. Cái cảm

giác mà một đường xẻ gọn ghẽ truyền vào tay. Khoang bụng với những nếp
gấp trắng đục của bộ ruột. Con người đang nằm kia, bụng mở toang ra,
cũng có những nguyên tắc luân lý riêng. Hắn đã có cảm thấy thương hại
Meyer; hắn đã tuân theo cái mà hắn gọi là bổn phận của người yêu nước.
Như vậy bao giờ cũng có một thứ bình phong mà người ta có thể nấp ở phía
sau: một quan chức cấp trên, rồi đến lượt ông này, lại cũng có một cấp trên
nữa, vân vân - những mệnh lệnh, những chỉ thị, những quy chế. Và chủ yếu
là con quái vật trăm đầu, đạo đức, bổn phận, thực tế, trách nhiệm, thế tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.