KHẢI HOÀN MÔN - Trang 282

không còn nước mắt của những người sống sót, những giấc chiêm bao đầy
rẫy những cảnh chia ly, những cảnh cô đơn kinh hoàng... Ban ngày còn có
cách dựng lên một bức tường, một cái thành, để che khuất những cảnh ấy...
một bức tường phải mấy năm trời mới xây được, một bức tường xây bằng
những khát vọng, bị bóp chết bằng vô liêm sỉ, bằng những kỷ niệm bị vùi
trong chai sạn và bị dẫm nát... qua những năm ấy người ta có thể cởi bỏ hết,
kể cả tên mình, có thể chôn sống những tình cảm của mình... Và những khi
nào bất chấp những cái đó, bộ mặt tái nhợt của dĩ vãng vẫn hiện ra với
những tiếng kêu than ma quỷ của nó, thì người ta có thể dìm chết nó trong
men rượu, cho đến khi nào trạng thái vô giác diễm phúc tràn ngập tất cả.
Ban ngày thì còn được... nhưng ban đêm, người ta đành chịu. Ban đêm, kỷ
luật của tư duy mất đi, dĩ vang lại mọc lên chân trời của mộng mị, trườn ra
khỏi những nấm mồ... Nỗi đau đã chết sống lại, những bóng ma lại tràn vào
tâm trí, những vết thương lại rỉ máu, cơn giông đen tối và buồn nôn lại tràn
qua chiến lũy. Chừng nào mà ý chí còn thức thì còn có cách lãng quên...
nhưng trong cõi im lặng của đêm khuya, khi mà ngay cả tiếng quằn mình
của dòi bọ cũng nghe thấy được, thì cái thế giới đã đổ nát ấy lại từ cõi hỗn
mang nhô lên như một thành phố vùi dưới đáy biển. Lúc bây giờ người ta
tự phục rượu hết đêm này sang đêm khác... lúc bấy giờ người ta biến đêm
thành ngày và biến ngày thành đêm. Những giấc chiêm bao ban ngày
dường như đỡ cô quạnh hơn, đỡ xa cách mọi sự. Đã bao nhiêu lần Ravic trở
về khách sạn khi những tia đầu tiên của ánh sáng ban mai đã rọi lên các
đường phố? Đã bao nhiêu lần anh ngồi lại trong Hầm Mộ uống rượu cho
đến khi Morozov về đây ngồi với anh để tiếp tục uống cho qua hết một
đêm? Nó như thể người ta uống say bí tỉ trong một chiếc tàu ngầm. Tưởng
đâu chỉ cần lắc đầu, tự nhủ rằng dù sao cũng nên phải chăng. Nhưng đâu có
dễ thế? Có lẽ cuộc sống cũng chẳng đáng giá là bao, và rời bỏ nó cũng
chẳng khó gì. Nhưng rời bỏ cuộc sống đồng thời cũng là rời bỏ chí phục
thù. Không thể gạt bỏ một cuộc sống như gạt bỏ một cái vỏ đạn rỗng. Cuộc
sống vẫn đáng cho người ta giữ lại, chờ cái ngày sự vật sẽ khác đi. Không
phải vì những lý do vị kỷ, dù đó là chí phục thù sâu xa đến đâu chăng nữa,
cũng không phải vì tính vị tha, dù nhu cầu cứu giúp những kẻ cần được cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.