KHẢI HOÀN MÔN - Trang 287

cái đêm chúng mình đã ngủ thiếp đi bên nhau, gần sát nhau, gần đến mức
không thể nào gần hơn nữa. Trán chúng mình, da thịt chúng mình, những ý
nghĩ của chúng mình, hơi thở của chúng mình đều chạm sát vào nhau. Giấc
ngủ không màu đã dần dần len vào giữa chúng mình; nó đã chảy vào mạch
máu của chúng mình và làm tê dại luồng máu đi, làm cho chúng mình dần
dần mất tri giác... Và bỗng nhiên, mỗi đứa chỉ còn lại một mình, bắt đầu
trôi dạt, bị một luồng nước xa lạ cuốn đi, bị phó thác cho những quyền lực
tối tăm, cho những nguy cơ vô hình thù. Anh đã thức dậy và đã trông thấy
em. Em vẫn còn ngủ. Em đang ở xa anh. Em không biết gì về anh nữa. Em
đang ở một nơi nào mà anh không thể theo em đến được. - Ravic đặt một
chiếc hôn lên mái tóc mượt mà - Làm sao tình của chúng ta có thể trọn vẹn
được khi mà mỗi đêm anh lại mất em trong giấc ngủ?

- Nhưng em ngủ rất gần anh, bên cạnh anh trong vòng tay anh mà!

- Thế mà em vẫn ở một miền nào không thể biết được. Em nằm trong

vòng tay anh mà như vẫn cách anh cả một thiên hà. Ban ngày, khi em ở xa,
thì không sao cả. Ban ngày anh hiểu hết. Nhưng ban đêm...

- Em vẫn với anh.

- Không, em chỉ ở bên anh thôi. Làm sao biết được khi từ cái miền bí ẩn

ấy trở về, người ta lại chẳng đã hoàn toàn thay đổi, biến hóa đi?

- Anh cũng thế.

- Phải, anh cũng thế. Và bây giờ em trả lại anh cái cốc đi. Trong khi anh

nói nhảm, em uống calvados.

- Em mừng là anh đã thức giấc. Ravic ạ... Cám ơn ánh trăng. Không có

nó, chúng mình sẽ ngủ, không hay biết gì về nhau. Thậm chí, ý nghĩ ra đi
có thể nảy mầm ở một trong hai chúng mình, trong trạng thái vô tri giác.
Một ngày kia, rồi ý đó có thể lớn lên, phát triển lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.