KHẢI HOÀN MÔN - Trang 292

- Mấy hôm rồi chúng mình có được bạc không?

- Anh đánh bạc như thể đã quen đánh hàng ngày. Anh có biết rằng thật ra

em hầu như chẳng biết tí gì về anh không? Tại sao người ta cầm bồ chào
anh như thể anh là một ông chủ nhà máy vũ khí giàu có?

- Chắc hắn nhầm anh với một ông chủ nhà máy vũ khí giàu có.

- Không phải, vì anh cũng nhận ra hắn kia mà!

- Làm như mình nhận ra người ta thì lịch sự hơn.

- Anh đến đây hồi nào?

- Anh cũng chẳng nhớ nữa. Cách đây nhiều năm. Da em cũng rám nắng

đẹp quá. Lẽ ra lúc nào em cũng phải thế này.

- Nếu thế em phải thường xuyên ở đây.

- Em có thích thế không?

- Chắc là không. Nhưng em mong chúng mình sẽ sống như đã sống ở

đây. Chắc anh cho là em là người rất hời hợt nhỉ.

- Không. - Ravic nói.

Jeanne mỉm cười và ngoảnh mặt về phía anh.

- Em biết rằng như thế là hời hợt, nhưng em nghĩ rằng trong hai cuộc đời

tội nghiệp của chúng ta đã có quá ít những niềm vui hời hợt. Trên đời này
đã có đủ những cuộc chiến tranh, những nạn đói, những cuộc nổi dậy,
những cuộc cách mạng, những nạn lạm phát... nhưng chưa bao giờ có đủ an
ninh, nhân ái, yên tĩnh và thời gian. Anh có nói rằng bây giờ lại sắp có
chiến tranh. Cha mẹ chúng ta đã có được một cuộc sống dễ dàng hơn,
Ravic ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.