KHẢI HOÀN MÔN - Trang 300

ông đã đi thuyền máy đến đón cô. Đó là Le Clerq, người Bỉ, và Nugent,
người Mỹ, Jeanne rất đẹp. Cô mặc một chiếc áo dài dạ hội có điểm những
đóa hoa rộng khổ màu xám. Ravic đã mua cho cô chiếc áo này trước khi
lên đường một hôm. Cô đã reo lên, và hỏi anh tại sao anh lại có thể am hiểu
thời trang đến như vậy. Cô đã nói:

- Đẹp hơn chiếc của em. - Rồi sau khi ngắm kỹ - Và cũng đắt hơn.

Hôm ấy Ravic đã nhìn Jeanne, nghĩ thầm: “Con chim kia hãy còn đậu

trên cành của ta, nhưng đôi cánh đã rung lên, sẵn sàng bay đi rồi”.

Người cầm bồ đẩy một chồng tiền giả về phía anh; con vuông thắng. Anh

rút số tiền vừa thu được ra, vẫn để nguyên số tiền đặt cửa. Jeanne đi về phía
các sòng baccarat. Anh không biết là cô có trông thấy mình hay không. Có
mấy người không đánh gì nhìn theo cô. Bao giờ cô cũng đi như thể không
nhắm một cái đích nào, và như thể luôn luôn bị ngược gió. Cô quay lại nói
một câu gì với Nugent. Hai bàn tay Ravic bất giác lên gân vì anh toan đứng
dậy, anh muốn gạt mớ tiền giả ra, rời bỏ cái bàn trải thảm xanh, đưa Jeanne
đi khỏi đám người này, rời xa các cửa tiệm, đến tận hòn đảo nào, có lẽ là
hòn đảo thường hiện lên ở chân trời ở ngoài khơi Antibes, đưa nàng đi thật
xa... Cách ly nàng ra, và giữ lấy nàng...

Anh lại đặt cửa. Con bảy được. Những hòn đảo không đủ để cách ly

nàng. Người ta không thể giam cầm trạng thái bất an của trái tim. Dễ mất
hơn cả là cái gì mình đang nắm trong tay, nhưng cái mà người ta buông ra
thì không bao giờ mất... Hòn bi trắng đã dừng lại. Con mười hai. Anh lại
đặt.

Khi anh ngẩng đầu lên, mắt anh dọi thẳng vào mắt Jeanne. Cô đứng ở

bên kia bàn, và đang nhìn anh. Anh gật đầu và mỉm cười với cô. Anh hất
hàm chỉ sòng roulette và nhún vai. Con mười chín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.