KHẢI HOÀN MÔN - Trang 337

- Bà chủ có biết chuyện không?

- Không, không ai biết cả. Tôi nói là cậu đi Rouen. Đồ đạc của cậu đều

cất ở phòng tôi.

Cô hầu gái bưng một cái khay bước vào.

- Clarisse, chị lấy một cái ly cho ông Ravic nhé. -Morozov nói.

- A! Ông Ravic! - Cô gái reo lên, để lộ hàng răng vàng khè - Ông đã về

đây ư? Ông đi vắng đã sáu tháng nay rồi còn gì?

- Chỉ ba tháng thôi, Clarisse ạ.

- Chả nhẽ? Tôi cứ tưởng là đã sáu tháng rồi.

Cô hầu gái đi ra, và một giây sau người hầu bàn của khách sạn

International, tay cầm một cái ly uống rượu vang. Anh ta chẳng buồn lấy
khay. Nhưng vì đã làm lâu năm ở khách sạn này, anh tự cho phép cư xử với
khách như người nhà. Có thể đọc được trên gương mặt anh ta những điều
anh ta định nói. Morozov vượt qua mặt anh ta:

- Jean, anh thử nói xem ông Ravic đã đi được bao lâu rồi? Anh có nhớ

chính xác không?

- Dĩ nhiên là nhớ chứ ạ, ông Morozov. Tôi còn nhớ cả ngày ông Ravic ra

đi nữa kìa. Cách đây bốn tuần rưỡi.

- Đúng phắp. - Ravic nói ngay, trước khi Morozov kịp lên tiếng.

- Ồ, tôi có nhầm bao giờ đâu, thưa ông. - Jean vừa nói vừa lui ra.

- Tôi không muốn làm anh ta buồn, Boris ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.