KHẢI HOÀN MÔN - Trang 341

vãng, cái đó theo tôi là một thứ chủ nghĩa anh hùng vô bổ.

- Anh hiểu chưa đúng đâu Boris ạ. Chẳng qua tôi muốn hưởng thụ cuộc

sống một cách thận trọng mà thôi.

Anh thấy rõ Morozov không tin. Anh không tìm cách thuyết phục Boris.

Anh điềm tĩnh ngồi vào một cái bàn gần sát vỉa hè, và vừa uống ly rượu
vang vừa nhìn đám người qua đường diễu qua. Trong khi còn ở xa Paris,
anh thấy mọi sự đều minh bạch rõ nét. Bây giờ mọi thứ đều nhợt nhạt, phủ
sương mù, tô màu dìu dịu và khá dễ chịu, nhưng đó có phần nào là cái cảm
giác mà người ta thể nghiệm khi bắt đầu đi xuống sườn núi quá nhanh:
những tiếng động của thung lũng thấu đến tai ta như qua một cái đụn bông.

- Cậu từ ga về thẳng khách sạn đây à?

- Vâng.

- Veber có đến hỏi cậu nhiều lần.

- Tôi sẽ gọi điện cho ông ta.

- Chà, cậu làm sao thế nhỉ? Có chuyện gì không ổn?

- Không có gì đặc biệt, ở Geneve, biên giới được canh phòng cẩn mật

quá. Ở đó chính là nơi mà tôi đã thử vượt biên lần đầu. Sau đó tôi đến
Basel. Ở đây cũng khó quá. Nhưng rốt cục tôi đã vượt được. Nhưng lại bị
một trận cảm chó má. Thế nhưng tôi vẫn phải qua đêm dưới mưa và tuyết,
trên một cánh đồng không. Thế là bệnh nặng lên, chuyển thành sưng phổi.
Một anh thầy thuốc ở Belfort đã đưa tôi vào một bệnh viện. Đưa vào, đưa
ra đều lén lút cả. Sau đó anh ta lại cho tôi ở lại nhà mười ngày.

- Thế cậu khỏi rồi chứ?

- Gần gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.