KHẢI HOÀN MÔN - Trang 344

đi-văng bên cạnh cửa sổ, anh cảm thấy sự cô đơn từ tất cả các ngóc ngách
của căn phòng tỏa vào anh.

Anh rót đầy một cốc calvados. Trong mớ đồ đạc của anh còn một chai

mới uống hết có một nửa. Anh nhớ lại cái đêm anh cùng uống chai rượu
này với Jeanne, nhưng kỷ niệm này không gợi lên một xúc cảm nào. Đã
quá lâu rồi. Anh chỉ nhận thấy rượu calvados này cũ lắm, và rất ngon.

Trăng lên chầm chậm, cắt những đường viền đầy gẫy gọn trên các khối

nhà. Khoảng sân bẩn thỉu ở phía trước biến thành một tòa lâu đài óng ánh
bạc. Với một chút óc tưởng tượng bao giờ ta cũng có thể thiếp bạc lên
những vật hèn hạ nhất. Một mùi hoa bay vào cửa sổ. Trên cái bao lơn ngay
ở phía dưới có một thùng gỗ trồng đầy hoa. Đấy là phòng của Wiesenhoff,
một người tị nạn - nếu anh ta vẫn còn ở đấy. Ravic nhớ là có một hôm anh
đã phải rửa dạ dày cho Wiesenhoff. Ấy là vào tiết Noel năm ngoái.

Chai rượu đã cạn. Anh ném cái chai không lên giường. Nó nằm đấy trông

như một cái thai đen đen. Anh đứng dậy. Sao anh lại cứ nhìn cái giường
làm gì? Khi người ta không có đàn bà thì phải kiếm lấy một, chỉ có thế thôi.
Ở Paris việc này chẳng có gì khó.

Anh đi qua những dãy phố hẹp ra đến quảng trường Ngôi Sao. Luồng

sinh khí âm âm của thành phố như đang rung rung trong đêm dọc đại lộ
Champs-Elysées. Anh rảo bước quay trở lại, rồi đi chậm dần cho tới khi
đến trước cửa khách sạn Milan.

- Dạo này thế nào? - Anh hỏi người gác cửa.

- A, ra ông đấy ư? - Hắn giật mình nói - Đã lâu không thấy ông đến.

- Ừ, cũng lâu. Tôi đi vắng, không ở Paris.

Người gác cửa quan sát Ravic bằng đôi mắt nhỏ và sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.