KHẢI HOÀN MÔN - Trang 361

- Anh còn biết một người nữa cũng vừa mất vợ, Jeanne ạ. Anh ta đã chui

vào giường ngủ hai ngày liền. Bà mẹ vợ lúc điên lên. Bà ta không hiểu rằng
người ta có thể chết dở sống dở vì đau buồn mà vẫn làm những chuyện kỳ
cục chẳng ăn nhập gì với tình cảnh. Đối với những người bất hạnh, người ta
cứ dán cho họ những cái nhãn rất lạ. Ví thử em trông thấy anh say mèm ra,
thì em sẽ thấy là mọi sự đều vào quy củ. Nhưng vì anh đánh cờ và ngủ, cho
nên anh là một kẻ vô tình trơ tráo. Đơn giản nhỉ?

Một vật gì vỡ đánh choang một tiếng. Jeanne đã cầm lấy một cái bình

ném xuống sàn nhà.

- Rất hay - Ravic nói - Cái bình này lâu nay trông rất chướng mắt, anh rất

ghét nó. Nhưng bây giờ em coi chừng kẻo đứt chân đứt tay đấy.

Jeanne lấy chân lùa mấy mảnh bình vỡ, rồi nói:

- Ravic, tại sao anh lại làm như thế?

- Phải - Anh đáp - Tại sao? Tại anh cần lấy lại can đảm, Jeanne ạ. Thế

em không thấy hay sao?

Jeanne đưa mắt rất nhanh về phía anh.

- Có vẻ như thế. Nhưng với anh thì không bao giờ biết được là nên hiểu

như thế nào.

Cô thận trọng bước qua mấy cái mảnh bình vỡ ra ngồi lên giường. Bây

giờ, trong ánh sáng yếu ớt của bình minh, Ravic bắt đầu nhìn rõ mặt cô.
Không hề có dấu vết gì của sự mệt mỏi. Một khuôn mặt trẻ, sắc nét, đầy
sức sống. Cô mặc một cái áo măng-tô màu nhạt mà anh chưa lần nào trông
thấy, và một chiếc áo dài khác với chiếc mặc ở tiệm Cloche d’Or.

- Em tưởng anh sẽ không bao giờ trở lại nữa, Ravic ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.