KHẢI HOÀN MÔN - Trang 362

- Anh đã phải mất rất nhiều thì giờ mới vượt biên giới được. Không có

cách gì về sớm hơn.

- Tại sao anh không viết thư cho em?

- Viết thì cũng có thay đổi được gì đâu?

Jeanne nhìn ra chỗ khác.

- Thế thì thà...

- Thà anh đừng trở về còn hơn. Nhưng anh không có một thành phố nào

hay một nước nào có thể nương náu được nữa. Nước Thụy Sĩ quá nhỏ, còn
các nước khác thì đâu đâu cũng có bọn phát-xít.

- Nhưng ở đây... công an...

- Đối với công an thì bây giờ phát hiện ra anh cũng chẳng dễ hơn trước.

Vừa rồi chẳng qua là một chuyện rủi ro, thế thôi. Không nên lo sợ vô ích.

Ravic lấy bao thuốc lá để trên bàn ngủ. Đó là một cái bàn khá tiện lợi,

không quá hẹp, trên có thể để thuốc lá, sách báo và mấy thứ linh tinh. Ravic
rất ghét những cái bàn ngủ giả cẩm thạch mà người ta thường thấy trong
các phòng khách sạn.

- Cho anh điếu thuốc.. - Jeanne nói.

- Em có muốn uống gì không? - Anh hỏi.

- Có. Nhưng anh cứ để em đi lấy.

Cô đi lấy chai rượu rót đầy hai cốc. Cô đưa cho anh một cốc, rồi uống

cạn cốc kia. Trong khi cô uống, cái áo khoác của cô tuột khỏi đôi vai.
Trong căn phòng đang sáng dần, Ravic nhận ra cái áo dài. Đó là cái áo mà
anh đã tặng Jeanne để nàng mặc trong chuyến đi chơi ở Antibes. Sao cô lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.