KHẢI HOÀN MÔN - Trang 365

và hiểu ra rằng chỉ có trí tưởng tượng của mình gán cho nó một cái gì
huyền bí. Anh biết rằng trên đời có những gương mặt đẹp hơn, thuần khiết
hơn... Nhưng anh cũng biết rằng gương mặt này có một quyền lực đặc biệt
đối với anh, một quyền lực mà không một gương mặt nào khác có được.
Một quyền lực mà chính anh đã trao cho nó.

- Phải - Anh nói - Em đến là phải. Cách này hay cách khác...

- Em sẽ không chịu nổi đâu. Ravic ạ.

- Chịu nổi cái gì kia?

- Nỗi xa cách. Nếu anh đi mãi mãi.

- Lúc nãy em nói là em tưởng sẽ không bao giờ còn gặp anh kia mà?

- Không như nhau đâu. Giá anh sống ở một nước khác, thì sẽ khác.

Chúng ta chỉ xa nhau thôi. Một ngày nào đấy em có thể tìm lại anh. Hay ít
nhất em cũng còn bấu víu được vào niềm hy vọng đó. Nhưng ở đây, trong
cùng một thành phố... anh không hiểu sao?

- Có. Anh hiểu.

Cô ngồi thẳng dậy vuốt lại mái tóc.

- Anh không được bỏ em. Em là trách nhiệm của anh.

- Em đang ở một mình à?

- Em là trách nhiệm của anh.

Cô mỉm cười.

Trong khoảng một giây, Ravic cảm thấy mình căm ghét Jeanne, vì cái nụ

cười ấy, và vì điều cô vừa nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.