KHẢI HOÀN MÔN - Trang 367

- Thật đấy! - Cô nhấn thêm - Không bao giờ có thể biết nên hiểu anh như

thế nào. Lúc nào anh cũng làm cho em nói những điều em không muốn nói.
Rồi sau đó là anh công kích em.

Ravic thở rõ sâu. Một ý nghĩ kỳ quặc vừa hiện lên trong trí anh. Sự tối

tăm của tình yêu, mãnh lực và tưởng tượng... sao những cái đó có thể thay
đổi nhanh chóng đến thế! Và chính họ tự làm nên những sự thay đổi đó,
không lúc nào ngừng, không biết chán. Họ là những kẻ chuyên phá hoại
những ước mơ. Nhưng có phải lỗi của họ đâu? Có thật là tại họ không?
Những tạo vật kiều diễm đến như vậy, mà cứ bị cô lập và đẩy về phía trước
mặc dầu họ không muốn thế... một khối nam châm khổng lồ ở đâu trong
chiều sâu của trái đất, và ở phía trên là cái đám sinh linh tưởng mình có
một ý chí và một vận mệnh riêng của mình... có phải lỗi của họ đâu? Và
bản thân anh, anh chẳng giống như họ là gì? Chẳng phải anh vẫn hoài công
bấu víu vào một thứ thận trọng bề ngoài, vào một lối nhạo báng ngu xuẩn,
trong khi vẫn biết rõ mười mươi những gì sẽ xảy ra đó sao?

Jeanne ngồi xếp chân, ở chân giường. Trông cô vừa giống một mụ đàn bà

đanh ác lắm lời, vừa giống một cái gì vừa giáng trần trong một tia ánh sáng
trăng.

Bình minh đã nhuộm những sắc hồng đầu tiên của ban mai đang chiếu

vào họ. Ngày mới đang tung ra khắp nơi làm hơi mát mẻ của nó, qua những
khoảng sân dơ dáy, trên những mái nhà ám khói, qua khung cửa sổ mở
rộng, làn hơi còn vương hương rừng núi và đồng bằng.

- Jeanne, - Ravic hỏi - vì sao em đến đây?

- Tại sao anh hỏi thế?

- Tại sao anh hỏi ư?

- Phải, tại sao lúc nào anh cũng hỏi? Em đã ở đây, như thế chưa đủ sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.