KHẢI HOÀN MÔN - Trang 379

có phép của nhà chức trách. Và không ai có thể đem theo trên mười mark.
Thật kỳ lạ: những người Đức này lại cực kỳ vui vẻ hào phóng, tiêu tiền như
nước, nói tiếng Pháp tuyệt hảo, chị không thấy lạ sao?

Rolande nhún vai.

- Cái đó thì tôi đếch cần biết... miễn tiền của họ là tiền thật...

Lúc Ravic về đến khách sạn thì đã hơn tám giờ.

- Có ai gọi tôi không? - Anh hỏi người gác cửa.

- Không ạ.

- Ban chiều cũng không sao?

- Không ạ. Suốt ngày không thấy ai gọi.

- Có ai đến tìm tôi không?

- Cũng không ạ.

Ravic lên lầu. Ở lầu một, anh nghe tiếng vợ chồng Goldberg đang cãi

nhau. Ở lầu hai, một đứa bé đang khóc ré lên. Đó là thằng Lucien
Silbermann, một công dân Pháp mười bốn tháng. Nó là hiện thân của tất cả
những niềm hy vọng của bố mẹ nó: hai người có một tình cảm gì như sự
sùng kính đối với đứa con trai. Siegfried Silbermann, làm nghề buôn bán cà
phê, và vợ ông ta là Nelly, họ con gái là Lévi, quê ở Frankfurtam-Main.
Thằng bé ra đời ở Pháp, cho nên bố mẹ nó hy vọng là sẽ nhờ nó mà có
được hộ chiếu Pháp sớm hơn trước hai năm. Kết quả là thằng Lucien trở
thành một thứ bạo chúa, với trí thông minh của một đứa trẻ lên một. Ở lầu
ba, một cái máy hát đang mở. Đó là cái máy hát của anh tị nạn Wohlmeier,
trước kia là khách trọ của trại tập trung Oranienburg. Anh ta ngồi nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.