KHẢI HOÀN MÔN - Trang 382

Ravic nhún vai, và người tóc đỏ ngẩng đầu lên.

- Đây là ông Fikenstein - Morozov nói - Ông mới ở Đức sang.

- Bên ấy dạo này ra sao ạ? - Ravic hỏi cho có lệ.

Người kia so vai chẳng nói gì. Vả lại Ravic cũng không chờ nghe trả lời.

Anh không còn như những năm đầu, khi người ta còn háo hức chờ đợi nghe
tin thời sự bên nhà, còn chứa chan hy vọng là chế độ quốc xã sẽ đổ. Bây
giờ thì ai nấy đều biết rằng chỉ có chiến tranh mới có thể làm cho nó đổ
được. Cũng như mọi người đều biết rằng một Chính phủ mà giải quyết vấn
đề thất nghiệp bằng cách xây dụng một nền công nghiệp chiến tranh thì chỉ
có hai khả năng: hoặc đưa đến chiến tranh, hoặc đưa đến thảm họa nội
chính.

- Chiếu bí. - Fïkenstein nói, không chút phấn khởi. Hắn đứng dậy và nhìn

Ravic.

- Có thể làm cách nào để ngủ được không? - Hắn hỏi anh - Ở đây tôi

không sao ngủ được. Hễ chợp được một chút là lại thức giấc ngay.

- Ông uống rượu đi, - Morozov nói - uống bourgogne ấy. Thật nhiều

bourgogne vào, hoặc uống bia.

- Tôi không biết uống rượu. Tôi đã đi bộ qua các phố cho đến khi mệt lử.

Thế mà cũng chẳng ăn thua. Không sao ngủ được.

- Tôi sẽ cho ông mấy viên thuốc - Ravic nói - Mời ông lên nhà với tôi.

- Rồi quay lại Ravic nhé - Morozov nói - Đừng để tớ ở đây một mình,

người anh em cố tri ạ!

Mấy người đàn bà ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống đan hay đọc sách, như

thể trên đời này chẳng có một cái gì có thể làm cho họ vội vã. Ravic lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.