KHẢI HOÀN MÔN - Trang 384

- Clarisse! Một bình rosé nhé! Cái thằng cha Fikenstein ấy đi cờ như cái

máy khâu ấy. - Thật tởm! Một nhà toán học. Tôi chúa ghét sự hoàn thiện.
Nó không có tính người. - Anh quan sát Ravic - Tối nay cậu làm gì ở đây?

- Tôi chờ một cú điện thoại.

- Cậu có đang giết ai theo đúng thủ thuật nghiệp vụ không?

- Hôm qua tôi vừa cắt bỏ dạ dày cho một gã đàn ông.

Morozov rót rượu rosé ra cốc.

- Trong khi nạn nhân của cậu đang giãy giụa đau đớn trong cơn mê sảng,

thì cậu điềm nhiên ngồi đây uống rượu. Như thế cũng là phi nhân. Ít ra cậu
cũng phải thấy xót ruột chứ.

- Đúng. - Ravic đáp - Anh đã phát hiện ra cái bí quyết của những nỗi khổ

của nhân loại, Boris ạ. Người ta không bao giờ thấy đau vì những cái gì
người ta bắt kẻ khác phải chịu đựng. Nhưng tại sao anh lại bắt đầu những
cuộc cải cách của anh bằng giới thầy thuốc? Tốt hơn là nên bắt đầu bằng
giới chính khách và giới tướng lĩnh, vì nếu thế ta sẽ có được hòa bình trên
thế gian.

Morozov ngả hẳn người ra phía sau và nhìn kỹ gương mặt bạn.

- Quen thân với một anh thầy thuốc bao giờ cũng là một sai lầm - Anh ta

nói - Người ta sẽ mất lòng tin đối với người đó. Tôi với cậu đã từng uống
rượu với nhau say bí tỉ, thế thì làm sao tôi có thể để cho cậu mổ tôi được
nữa? Dù tôi có biết chắc cậu mổ giỏi hơn một người khác, tôi cũng sẽ chọn
người ấy thôi. Đó là lòng tin vào Cái-chưa-biết, một thuộc tính người, đã
bắt rễ rất sâu! Lẽ ra phải bắt các thầy thuốc ở trong bệnh viện, đừng bao giờ
cho họ sống lẫn với người trần mắt thịt. Những kẻ tiền bối của các cậu, là
các ông bà phù thủy ngày xưa, biết rất rõ điều này. Nếu có bao giờ tôi phải
mổ, thì tôi muốn tin vào một quyền lực siêu nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.