KHẢI HOÀN MÔN - Trang 387

làm thuốc trị độc, người ta cũng đã cho con người trí tưởng tượng. Hòn đá
là hiện thực. Cái cây cũng vậy. Và con vật cũng thế luôn. Nó được thích
nghi với số phận của nó. Nó không biết là nó sẽ chết. Còn con người thì lại
biết. Vậy thì hãy bịa ra linh hồn. Linh hồn ơi, hãy vươn lên, hãy bay lên!
Cậu đừng khóc, hỡi tên sát nhân theo đúng thủ tục kia! Chẳng phải ta vừa
cất tiếng ca khúc Thánh ca của các thánh ca của nhân loại đó sao?

Morozov lắc lắc cây cọ cằn cỗi, làm tung lên một đám bụi.

- Biểu trưng anh hùng của một hy vọng Nam phương! Thực vật đã là ước

mơ của một bà chủ khách sạn Pháp, vĩnh biệt nhé! Và cả cậu nữa, con
người không gia đình, cây leo không có rễ, kẻ cắp của tử thần! Hãy tự hào
là mình lãng mạn!

Anh mỉm cười với Boris.

Ravic không mỉm cười đáp lại. Cánh cửa mở ra. Người gác đêm bước

vào và đến cạnh bên hai người. Có điện thoại rồi - Ravic nghĩ bụng. Có thế
chứ! Anh không đứng dậy. Anh ngồi đợi, cảm thấy các bắp thịt trên tay
căng lên.

- Thưa ông Morozov, thuốc lá của ông đây ạ. - Người gác đêm nói - Anh

bồi mới đem lại đấy ạ.

- Cám ơn. - Morozov bỏ bao thuốc lá vào túi - Tạm biệt Ravic nhé. Đêm

nay chắc còn gặp nhau nữa nhỉ?

- Có thể. Tạm biệt Boris.

Con người không có dạ dày nhìn Ravic. Anh ta thấy buồn nôn, nhưng

không nôn được. Anh ta không còn có cái mà người ta cần để nôn ọe nữa.
Cũng như một người cụt chân đến háng bị đau chân vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.