KHẢI HOÀN MÔN - Trang 400

- Phải rồi, em biết! Đó là vì em có căn hộ này và em không làm ở

Scheherazade nữa! Dĩ nhiên phải suy ra rằng em có người bao! Rõ quá rồi!
Chỉ có thể là như thế thôi.

- Anh không nói là em có người bao.

- Thì cũng thế! Em hiểu rồi! Anh đưa em vào cái hộp đêm ghê tởm ấy,

anh bỏ em một mình, rồi đến khi có ai nói chuyện với em hay có vẻ quan
tâm đến em, anh lập tức kết luận dứt khoát rằng em có người bao! Cái lão
gác cửa ghê tởm của anh với cái óc tưởng tượng khốn nạn của lão! Người
ta có thể trở thành người này người nọ, có thể làm việc, có thể đạt đến một
cái gì - những chuyện ấy không sao lọt được vào cái đầu óc của một gã đi
bòn tiền pourboire được. Thế mà anh anh cũng tin! Anh phải biết xấu hổ
chứ?

Ravic quay lại, nắm lấy cánh tay Jeanne, nhấc cô lên và đẩy mạnh cô về

phía giường.

- Thế! - Anh nói - Và bây giờ thì im đi, đừng nói bậy nữa!

Jeanne ngồi im, sững sờ ra vì kinh ngạc.

- Anh định đánh em đây à? - Cô hỏi.

- Không, anh chỉ muốn làm cho em im đi thôi.

- Anh có đánh em cũng chẳng lấy làm lạ đâu - Cô nói khẽ, giọng tự kiềm

chế - Em chẳng ngạc nhiên đâu.

Cô im bặt. Mặt cô xanh và đờ đẫn, mắt cô vẫn sáng nhưng là một thứ ánh

sáng không hồn, như thủy tinh. Ngực cô gần hở hết ra, và một bàn chân để
trần buông thõng cạnh giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.