KHẢI HOÀN MÔN - Trang 425

- Cái gì đã diễn ra thì đã diễn ra rồi, Jeanne ạ. Bây giờ đã quá muộn,

không còn thay đổi gì được nữa.

- Em không thể thay đổi gì được. Nhưng rồi nó sẽ qua đi. Em thuộc về

anh. Nếu không, sao em lại trở về? Sao em lại đứng trước cửa phòng anh?
Sao em lại đợi anh ở đây? Bây giờ anh đuổi em, nhưng em sẽ trở lại nữa.
Anh nghĩ rằng em nói dối; anh tưởng em có những lý do khác. Nhưng lý do
gì? Nếu cái đó có thể làm em thỏa mãn thì em đã không trở về... Em đã
quên anh rồi. Anh tưởng em đi tìm sự yên ổn bên anh sao? Không phải đâu.
Em đến anh là để tìm tình yêu.

Những ngôn từ - Ravic nghĩ. Những ngôn từ dịu ngọt. Một chất cam lồ

ngọt ngào và man trá. Giúp nhau, yêu nhau, thuộc về nhau, trở về... những
ngôn từ. Biết bao nhiêu ngôn từ tồn tại chỉ để biểu hiện sức hấp dẫn giản
đơn, hoang dã và tàn bạo của hai thân thể! Sức hấp dẫn được bao quanh
bằng một áng cầu vòng của tưởng tượng, của gian dối, của đa cảm và ảo
giác! Đây là đêm vĩnh biệt, thế mà anh đang ngồi đây, điềm tĩnh trong bóng
tối mờ mờ, để yên cho cơn mưa rào của những ngôn từ ấy dội lên mình,
những ngôn từ không có nghĩa gì ngoài hai tiếng vĩnh biệt, vĩnh biệt, vĩnh
biệt. Thần ái tình có vầng trán đẫm máu. Vị thần ấy không biết gì về các
ngôn từ.

- Bây giờ thì em phải về đi, Jeanne ạ.

Cô đứng dậy.

- Em muốn ở lại đây. Anh hãy để cho em ở lại. Chỉ tối nay thôi.

Ravic lắc đầu.

- Em nhầm anh với ai vậy? Anh có phải bằng đá đâu.

Jeanne tựa vào anh và anh cảm thấy cô run cầm cập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.