KHẢI HOÀN MÔN - Trang 438

Đó là một trong những cô gái yêu kiều mà sức hấp dẫn lớn nhất là ở chỗ

họ trông như bơ vơ tội nghiệp, không có cách gì tự vệ.

- Bác sĩ không nhận ra em sao? - Cô hỏi.

- Có chứ. - Ravic nói.

Anh không thể nào nhớ ra được cô ta là ai.

- Cô dạo này thế nào?

- Thưa cũng khá. Nhưng rõ ràng là bác sĩ không nhận ra em rồi.

- Tôi hay quên tên lắm. Nhưng tôi biết là tôi có quen cô. Đã lâu tôi không

gặp cô.

- Vâng. Bác sĩ đã làm cho Bobo bị một mẻ kỉnh hồn. - Cô mỉm cười -

Bác sĩ đã cứu sống em, thế mà bây giờ lại không nhận ra em nữa.

Bobo... cứu sống... bà mụ... Bây giờ thì Ravic nhớ ra rồi.

- Cô là Lucienne - Anh nói - Dĩ nhiên là tôi nhớ, hồi ấy cô ốm. Bây giờ

cô không ốm nữa. Chính vì thế mà tôi không nhận ra được cô ngay.

Lucienne rạng rỡ lên:

- Thật à? Bác sĩ nhớ em! Em lại phải cám ơn bác sĩ về cái món một trăm

quan mà bác sĩ đã bắt bà mụ trả cho em.

- À... à vâng.

Anh nhớ ra rằng sau khi bị thất bại với bà Boucher, anh có lấy tiền tủi

gửi cho cô.

- Tôi rất tiếc là bà ta không chịu gửi cả ba trăm quan cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.