Đó là một trong những cô gái yêu kiều mà sức hấp dẫn lớn nhất là ở chỗ
họ trông như bơ vơ tội nghiệp, không có cách gì tự vệ.
- Bác sĩ không nhận ra em sao? - Cô hỏi.
- Có chứ. - Ravic nói.
Anh không thể nào nhớ ra được cô ta là ai.
- Cô dạo này thế nào?
- Thưa cũng khá. Nhưng rõ ràng là bác sĩ không nhận ra em rồi.
- Tôi hay quên tên lắm. Nhưng tôi biết là tôi có quen cô. Đã lâu tôi không
gặp cô.
- Vâng. Bác sĩ đã làm cho Bobo bị một mẻ kỉnh hồn. - Cô mỉm cười -
Bác sĩ đã cứu sống em, thế mà bây giờ lại không nhận ra em nữa.
Bobo... cứu sống... bà mụ... Bây giờ thì Ravic nhớ ra rồi.
- Cô là Lucienne - Anh nói - Dĩ nhiên là tôi nhớ, hồi ấy cô ốm. Bây giờ
cô không ốm nữa. Chính vì thế mà tôi không nhận ra được cô ngay.
Lucienne rạng rỡ lên:
- Thật à? Bác sĩ nhớ em! Em lại phải cám ơn bác sĩ về cái món một trăm
quan mà bác sĩ đã bắt bà mụ trả cho em.
- À... à vâng.
Anh nhớ ra rằng sau khi bị thất bại với bà Boucher, anh có lấy tiền tủi
gửi cho cô.
- Tôi rất tiếc là bà ta không chịu gửi cả ba trăm quan cho cô.