- Phải.
- Vào một buổi tối như thế này?
Lucienne e dè ngước mắt nhìn Ravic, rồi mỉm cười.
- Em có thì giờ... - Cô nói.
Hôm nay mình thế nào ấy nhỉ? - Ravic tự hỏi -Chẳng lẽ mình có vẻ đói
khát đến mức cô điếm nào cũng đến gặp mình chào hàng?
- Cô ở xa quá Lucienne ạ. Tôi thì lại còn quá ít thì giờ.
- Ồ, không phải về nhà em đâu. Phải đừng để cho Bobo biết.
- Sao, Bobo không biết cô làm gì hết ư?
- Có ạ, với những người khác ấy. Chính Bobo giữ tiền. - Cô mỉm cười -
Anh ấy còn trẻ quá. Cứ sợ em không đưa hết tiền.
- Và vì thế cho nên không thể cho anh ta biết?
- Không phải đâu ạ. Nếu biết thì anh ấy sẽ ghen. Mà anh ấy ghen thì như
điên như dại ấy.
- Cứ lần nào cô đi với ai anh ta cũng lại ghen à?
Lucienne ngạc nhiên nhìn Ravic.
- Dĩ nhiên là không rồi. Những người khác là chuyện làm ăn.
- Tôi hiểu rồi. Chỉ có khi nào không dính gì đến tiền nong anh ta mới
ghen chứ gì?
Lucienne ngập ngừng một lát. Rồi cô đỏ mặt.