KHẢI HOÀN MÔN - Trang 495

khóm hoa héo ở cửa sổ. Nhà anh ta bây giờ có mùi như một gian phòng
quàn hay một khu vườn tu viện vào một đêm nồng nực. Ravic bất giác tự
hỏi không biết Wiesenhoff đã làm như vậy vì muốn tạ lỗi với hương hồn
ông Goldberg hay chẳng qua vì hoa dã huệ trồng trong thùng dễ mọc tốt
hơn. Chuông điện thoại đã im bặt. Có lẽ đêm nay ta sẽ ngủ được, anh nghĩ,
và lại lên giường nằm.

Jeanne vào phòng trong khi anh đang ngủ. Cô bật đèn lên và đứng ở

ngưỡng cửa.

- Thực sự yêu em! Em đã nói dối khi nói rằng chuyện này đến với em vì

anh đi vắng hai tháng trời! Thật ra dù anh có ở nhà thì việc ấy vẫn xảy ra!
Anh đừng có cười! Em biết là khác, em thấy rất rõ chỗ khác nhau. Em biết
rằng người kia không thông minh, không như anh. Nhưng người ấy hiến
dâng mình cho em, người ấy chỉ cần em mà thôi! Người ấy chỉ nghĩ đến em
và chỉ biết có em! Và đó chính là điều em cần!

Jeanne đứng trước giường, thở rất mạnh. Ravic vói tay lấy chai calvados.

- Thế thì em đến đây làm gì? - Anh chỉ nói.

Cô không trả lời ngay.

- Anh thừa biết - Cô nói khẽ - Sao còn hỏi làm gì?

Ravic rót rượu ra cốc đưa cho cô.

- Em không uống được đâu - Cô nói - Người đàn bà ấy là ai?

- Một người ốm rất nặng.

- Anh nói dối. Kiếm chuyện gì khác đi cho nó dễ nghe hơn một chút. Ốm

nặng thì nằm ở bệnh viện, chứ không phải ngồi ở hộp đêm.

Ravic đặt cốc xuống. Sự thật nhiều khi nghe cũng thật khó tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.