KHẢI HOÀN MÔN - Trang 499

- Anh nghĩ thầm. Xưa nay lúc nào nó cũng phản chiếu những gì người ta

để trước mặt nó. Bây giờ nó đã được điều tiết và đã đẹp lạ lùng.

- Em đã hiểu, - Cô nhắc lại - đã đôi khi em cảm thấy được những điều

đó. Nhưng Ravic ạ, nếu nhiều khi anh quên em đi để chỉ nghĩ đến tình yêu
của anh đối với tình yêu và đối với cuộc sống. Em chỉ là một điểm xuất
phát; từ cái điểm đó, anh lên đường đến những kinh thành bằng bạc của
anh, và hầu như không còn nghĩ đến em nữa.

- Có thể. - Anh nói sau khi nhìn Jeanne một hồi lâu.

- Anh quá bận tâm với bản thân; anh phát hiện ra quá nhiều điều ở bản

thân, đến nỗi em phải đứng lại ở bên bờ cuộc đời anh.

- Có thể như thế. Nhưng em không phải là người có thể làm nền cho

người ta xây dựng một cái gì ở bên trên, Jeanne ạ. Em cũng biết rõ điều đó.

- Anh muốn xây dựng ư?

- Không. - Ravic nói sau một lát suy nghĩ.

Anh mỉm cười.

- Khi đã xa lánh tất cả những gì trường tồn, người ta đôi khi lâm vào

những tình thế rất kỳ quặc. Và người ta làm những việc thật kỳ quặc.
Không, dĩ nhiên anh không muốn thế. Nhưng kẻ nào chỉ có một con cừu
nhiều khi lại muốn dùng nó làm thật nhiều việc khác nhau.

Đêm bỗng nhiên tràn ngập khí thanh bình. Nó như là một trong những

cái đêm vốn thuộc một cõi vĩnh hằng đã qua đi, một trong những đêm mà
Jeanne đã nằm bên cạnh anh. Kinh thành đã lùi ra rất xa, đã mờ mịt đi, chỉ
còn là một tiếng rì rầm mơ hồ ở tận chân trời; chuỗi ngày giờ đã đứt đoạn,
và thời gian lặng im như thể bất động. Cái cảnh ngộ đơn giản nhất và cũng
là vô lý nhất lại một lần nữa trở thành sự thực; hai con người đều nói mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.