KHẢI HOÀN MÔN - Trang 517

tranh ra tranh! Cái bức phong cảnh tuyết có con nai trong phòng ăn ấy nhỉ!
Đâu có như mấy thứ của nợ này... không khéo chính ông ta tự vẽ lấy cũng
nên. Có phải không?

- Cũng gần gần như thế.

- Đấy là điều tôi muốn biết. Ông là người có học thức, ông biết những

chuyện này. Với lại tranh gì mà chẳng có khung khiếc gì cả!

Ba bức tranh quả không có khung. Nó chói lọi lên trên nền giấy bẩn, như

những khung cửa sổ mở ra một thế giới khác.

- Giá nó có khung thiếp vàng thì có lẽ tôi cũng lấy vậy. Chứ thế này

thì...! Rõ ràng là tôi lại bị quịt chuyến nữa. Người ta hễ có lòng tốt một chút
là y như rằng phải chịu thiệt.

- Tôi nghĩ là bà không cần lấy tranh đâu. - Ravic nói.

- Thế ông bảo tôi làm thế nào bây giờ?

- Rosenfeld thừa sức có tiền trả cho bà.

- Sao? - Bà chủ nhìn Ravic, sắc mặt khác hẳn - Ông cho là mấy cái này

có giá? - Ravic có thể thấy những ý nghĩ dồn dập hiện ra sau cái trán vàng
vọt - Tôi có thể lấy một bức coi như bù tiền tháng trước cũng được! Theo
ông nên lấy bức nào? Bức to nhất ở trên giường kia nhé?

- Không. Bà đừng lấy bức nào hết. Bà cứ đợi ông Rosenfeld về. Tôi tin

chắc là ông ấy sẽ về và sẽ có tiền đem về.

- Tôi thì tôi không tin. Tôi làm chủ khách sạn, ông ạ!

- Thế thì sao bà lại đợi lâu như vậy? Bà thường có thế đâu?

- Hứa hẹn! Ông cũng biết nó là thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.