KHẢI HOÀN MÔN - Trang 518

Rosenfeld bỗng hiện ra trên khung cửa. Im lặng và điềm tĩnh. Bà chủ

chưa kịp nói lấy một tiếng thì ông ta đã rút trong túi ra một tập giấy bạc.

- Đây, xin bà nhận cho số tiền bà đã ghi trong hóa đơn. Bà làm ơn ghi

vào đây “đã thanh toán”.

Bà chủ nhìn xấp giấy bạc, không giấu diếm vẻ ngạc nhiên. Rồi bà nhìn

sang mấy bức tranh. Rồi lại nhìn xấp giấy bạc. Từng mớ lời lẽ chen chúc
nhau trong cổ họng bà, nhưng bà không sao nói ra được một tiếng.

- Còn thừa tiền lẻ. - Cuối cùng bà nói.

- Tôi biết. Bà có thể cho tôi xin lại ngay bây giờ không?

- Có. Nhưng tôi không giữ trong người. Quỹ ở dưới kia.

Bà đi ra với cái vẻ như vừa bị xúc phạm nặng nề. Rosenfeld nhìn Ravic.

- Tôi rất phiền lòng - Ravic nói - Bà ta gần như đã bắt buộc tôi phải vào

đây. Lúc ấy tôi không hề biết bà ta muốn gì. Bà ta muốn biết mấy bức tranh
của ông có giá trị gì không.

- Ông có nói cho bà ấy biết không?

- Không.

- Càng tốt.

Rosenfeld nhìn Ravic đăm đăm, môi nở một nụ cười kỳ dị, Ravic hỏi:

- Làm sao ông lại để những bức tranh như vậy ở đây? Ông có bảo hiểm

cho nó không?

- Không. Nhưng người ta không lấy cắp tranh. Cứ vài chục năm mới có

một vụ xảy ra, trong một viện bảo tàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.