KHẢI HOÀN MÔN - Trang 534

vào, rồi lại bị đẩy ra. Em hài lòng được một thời gian, rồi lại thấy mình
trống rỗng. Nó như là cái đói ấy. Nó cứ trở lại mãi.

Thế là mất - Ravic nghĩ thầm. Lần này thì mất thật, và mất hẳn. Không

còn là lỗi lầm, không còn những mối giao lưu rối rắm, không còn sự thức
tỉnh, không còn lối trở về. Biết được như thế là hay. Biết được như thế sẽ là
hay khi nào những làn hơi của tưởng tượng lại sẽ đến làm mơ những thấu
kính của kinh nghiệm.

Một thứ hóa học êm ái, nhẫn tâm và vô hy vọng! Luồng xúc cảm tràn lên

trong huyết mạch sẽ không bao giờ còn trào lên mãnh liệt như cũ được nữa.
Cái gì còn giữ được Jeanne lại và thỉnh thoảng còn đưa nàng trở về với anh,
đó là cái phần trong con người anh mà nàng chưa thâm nhập được. Nếu vào
thấu được đến đó, nàng sẽ ra đi vĩnh viễn. Ai lại muốn chờ đến lúc ấy? Ai
mà thuận tình cam chịu như vậy? Ai mà đành tâm để mất mình vì cái đó?

- Em chỉ ước gì được mạnh mẽ như anh, Ravic ạ.

Ravic cười.

- Em mạnh hơn anh nhiều ấy chứ.

- Không đâu. Anh cũng thấy em đuổi theo anh như thế nào.

- Chính thế. Em có thể tự cho phép mình làm như vậy. Anh thì không.

Jeanne nhìn anh chăm chú trong một phút. Rồi cái ánh sáng mơ hồ đã

bừng lên trên gương mặt cô vụt tắt.

- Anh không thể yêu được - Cô nói - Anh không bao giờ cho hết mình.

- Còn em thì lúc nào cũng đưa mình ra cho. Vì thế lần nào em cũng thoát.

- Anh không thể nói chuyện nghiêm chỉnh với em sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.