KHẢI HOÀN MÔN - Trang 554

- Tôi cũng mong như thế.

- Cậu lấy tên là Horn kể cũng đáng tiếc. Nếu không thì tôi đã có thể kiếm

cho cậu một tờ căn cước hoàn chỉnh còn có giá trị hơn một năm nữa. Nó là
giấy của một người bạn của tôi, chết cách đây vài tháng. Khi họ đến điều
tra, bọn tôi đã khai rằng đó là một người Đức tị nạn không có giấy tờ. Thế
là cứu được tờ giấy chứng nhận căn cước. Anh ta cũng chẳng thiệt gì khi
được đem đi chôn dưới cái tên Josef Weiss. Và đã có hai người tị nạn sử
dụng căn cước của anh ta. Anh ta tên là Ivan Kiuge. Cái tên này không phải
là tên Nga đâu. Tấm ảnh bị mờ hết, lại không có dấu, muốn thay chẳng có
gì khó cả.

- Không, tôi thấy cứ thế này là hơn - Ravic nói - Khi tôi ra khỏi đây,

Horn không còn tồn tại nữa, và chẳng còn có giấy tờ gì.

- Đồng ý. Như thế sẽ có lợi hơn khi có cảnh sát đến hỏi. Nhưng cảnh sát

sẽ không đến đâu. Họ không đến những khách sạn lấy đến hơn trăm quan
tiền phòng. Tôi biết một người tị nạn sống ở Ritz năm năm nay mà chẳng
có giấy tờ gì. Người duy nhất biết chuyện này là người gác đêm. Này, cậu
đã nghĩ đến trường hợp nhân viên khách sạn hỏi giấy tờ của cậu chưa?

- Dĩ nhiên là nghĩ rồi. Hộ chiếu của tôi ở sứ quán Argentina, để làm giấy

nhập cảnh. Tôi sẽ hứa với họ là đến mai sẽ đi lấy về. Tôi sẽ để cái va-li lại,
và đi thẳng một mạch. Tôi sẽ có đủ thì giờ, vì cuộc điều tra đầu tiên là do
ban quản trị khách sạn tiến hành, chứ không phải cảnh sát. Tôi trông mong
chính là vào đây. Chỉ có điều là nếu điều đó xảy ra thì việc sẽ hỏng bét.

- Mọi sự sẽ ổn, cậu đừng lo.

Họ đánh cờ đến tám rưỡi.

- Bây giờ cậu đi ăn cái gì đi - Morozov nói. - Tôi sẽ đợi cậu ở đây, cậu về

thì tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.