KHẢI HOÀN MÔN - Trang 57

- Bây giờ tôi phải đi đây. Ít lâu nữa tôi sẽ ghé lại. Cô cố đi ngủ, càng sớm

càng tốt... À, đây là địa chỉ hiệu thầu mai táng, để nhớ khi cần... Nhưng cô
đừng đến. Phải giữ sức. Tôi sẽ theo dõi tin tức cô. - Anh ngập ngừng một
lát, rồi hỏi - À, cô tên là gì nhỉ?

- Jeanne... Jeanne Madou.

- Jeanne Madou, tôi sẽ nhớ. - Ravic biết chắc mình sẽ quên cái tên này và

sẽ không quay lại. Nhưng anh vẫn cố cứu vãn cái thể diện của mối quan hệ
giữa hai người. Anh rút sổ tay ra - Đây cô viết giùm, dễ hơn.

Cô cầm lấy cuốn sổ tay, viết tên mình vào, rồi đưa lại cho Ravic. Anh

đọc qua, xé rời tờ giấy ra và đút vào túi.

- Bây giờ cô đi ngủ đi. Mai cô sẽ thấy mọi sự khác hẳn. Trước hết phải

ngủ và để mặc cho thời gian làm cái công việc của nó. Trước sau chỉ là trải
qua một giờ phút khó chịu...

- Tôi biết. - Người thiếu phụ nói.

- Nhớ uống hai viên thuốc đấy.

- Vâng, cám ơn ông về mọi thứ. Thật nếu không có ông, không biết tôi sẽ

ra sao nữa.

Cô đưa tay ra, một bàn tay tươi mát, bắt tay Ravic một cách rắn rỏi.

- Rất tốt, - Ravic nghĩ thầm - cô ta hình như đã vững tâm lại rồi.

Anh đi ra phố, hít thở làn không khí ẩm và dịu. Xe cộ, đám đông, mấy cô

điếm đã ra đứng ở các góc phố, những hàng ăn, những hiệu bia, mùi thuốc
lá, mùi rượu cồn, mùi xăng, phải, cả một cuộc sống dồn dập, rộn ràng, cuộc
sống ấy có những khi cũng biết tự làm cho mình êm ả biết bao nhiêu! Anh
ngắm mặt tiền khách sạn. Nhiều khung cửa sổ đã lên đèn. Sau một cửa sổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.