KHẢI HOÀN MÔN - Trang 571

- Mười phút.

- Không phải, lâu hơn chứ.

- Ông cho là lâu hơn?

- Trước khi ngủ tôi có nhìn đồng hồ. Xe chạy đã được nửa giờ rồi.

- Thật ư? Lạ nhỉ. Sắp tới rồi.

- Tới đâu? - Mắt Haake vẫn không rời Ravic.

- Tới nhà hò hẹn.

Haake cựa mình.

- Quay về đi.

- Ngay bây giờ sao?

- Vâng.

Hắn không còn say nữa. Hắn đã tỉnh hẳn. Gương mặt hắn đã thay đổi. Vẻ

vui tính thật thà đã biến mất. Lần đầu tiên Ravic thấy lại cái bộ mặt anh đã
từng biết, bộ mặt đã vĩnh viễn ghi vào trí nhớ của anh, trong những phòng
tra tấn của sở Gestapo. Và đồng thời, cái cảm giác lướng vướng mà anh đã
thể nghiệm từ khi anh gặp lại hắn cũng tan biến. Anh không còn có cảm
giác là mình đang chuẩn bị giết một người hoàn toàn xa lạ chẳng có gì liên
quan đến mình. Anh đã chở lên xe một anh chàng vui tính thích uống vang
đỏ, và anh đã hoài công tìm trên gương mặt con người này những cái gì
làm thành tất cả lẽ sống của anh trong mấy ngày nay. Thế nhưng bây giờ
anh đã thấy lại chính đôi mắt mà anh đã nhìn thấy khi anh rời bỏ trạng thái
vô thức để bước vào một thế giới mà chỉ có sự đau đớn là tồn tại mà thôi.
Cũng chính đôi mắt lạnh như thép ấy, cái giọng trầm trầm và băng giá ấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.