KHẢI HOÀN MÔN - Trang 607

đã hiểu rằng một ngày kia Jeanne sẽ bỏ anh. Sự dửng dưng trở thành sự
thanh thản. Cũng như cái quyết định không trốn tránh. Không trốn tránh
nữa. Anh đã có được tình yêu, anh đã làm xong việc trả thù. Như thế là đủ.
Đó chưa phải là tất cả, nhưng con người không có quyền đòi hỏi nhiều hơn.
Anh không còn đợi gì nữa. Đó không phải là sự cam phận, đó là sự thanh
thản xuất phát từ biện luận, từ một quyết định vượt ra ngoài phạm vi của
luận lý... Sự giao động đã chấm dứt. Trật tự đã được lập lại. Không còn có
gì quan trọng nữa. Tất cả các dòng nước đã ngưng lại. Một hồ nước trải
rộng tấm gương của mình ra cho đêm soi, và buổi sáng sẽ thấy rõ nước
thoát về phía nào.

- Tôi phải đi đây. - Morozov nhìn đồng hồ nói.

- Anh cứ đi đi Boris ạ. Tôi ngồi lại một chút nữa.

- Cậu muốn tận hưởng những đêm cuối cùng trước buổi Hoàng hôn của

Chư thần?

- Phải. Tất cả những cái này sẽ không còn trở lại nữa.

- Cậu có thấy điều đó đáng sợ không?

- Không. Nhưng chúng ta cũng sẽ không trở lại nữa. Ngày hôm qua đã

mất, và dù là nước mắt hay ma thuật cũng không thể nào đưa nó trở lại
được. Nhưng ngày nay thì lại là vĩnh cửu.

- Cậu nói quá nhiều - Morozov vừa nói vừa đứng dậy - Cậu phải biết ơn:

cậu được chứng kiến cơn hấp hối của một thế kỷ. Một thế kỷ xấu xa.

- Anh cũng nói quá nhiều đây Boris ạ.

Morozov đúng uống cạn cốc rượu. Anh đặt nó xuống bàn một cách thận

trọng như thể đó là một ly thuốc nổ. Anh chùi bộ râu. Anh mặc thường
phục, và đứng trước mặt Ravic, tấm thân to lớn, nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.