KHẢI HOÀN MÔN - Trang 617

Họ vừa ngồi xuống thì những người khách trọ khác đã kéo vào. Họ xô

vào đây như một đám lá vàng bị gió thu dồn lại. Hai ông chủ lễ Do Thái
giáo, da mặt xanh xao, chòm râu thưa thớt; Wiesenhoff, Ruth Goldberg,
Finkenstein anh đánh cờ như máy, Seidenbaum ông tiến sĩ định mệnh luận;
nửa tá trẻ con; Rosenfeld, chủ nhân bộ tranh ấn tượng rốt cục vẫn không đi
được, mấy cô cậu thanh niên mới lớn lên, và nhiều người có tuổi.

Chưa đến giờ ăn tối, nhưng hình như không ai muốn trở về căn phòng cô

quạnh của mình. Họ đứng tụm năm tụm ba, lặng lẽ, cam phận. Họ đều đã
trải qua quá nhiều nỗi trầm luân vất vả, đến nỗi họ cũng chẳng bận tâm
nữa.

- Lớp quý tộc đã ra đi - Seidenbaum nói - Những người bị số phận lên án

tử hình hay tù chung thân bây giờ ở lại với nhau. Dân tộc được tuyển chọn!
Những đứa con yêu quý của Jehovah [2]! Được dành riêng cho những cuộc
pogrom [3]. Cuộc sống muốn năm!

- Vẫn còn nước Tây Ban Nha. - Finkenstein đáp.

Trước mặt Finkenstein là một cái bàn cờ: anh ta đang đưa một thế cờ ra

giải.

- Tây Ban Nha, dĩ nhiên rồi. Bọn phát-xít sẽ ra ôm chầm lấy những người

Do Thái khi nào họ đến nơi.

Cô hầu gái người Alsace có bộ ngực nở nang đưa calvados ra.

Seidenbaum đeo đôi kính cặp mũi lên.

- Trong chúng ta có nhiều người không có đến cả cái phương tiện này, -

Ông ta nói - phương tiện say. Để thoát khỏi một đêm trằn trọc khổ sở. Đến
cái đó cũng không có nữa. Những con cháu của Ahasvérus! Bản thân ông
già phiêu bạt ấy giá sống đến ngày nay cũng sẽ nếm mùi tuyệt vọng... ông
cụ mà không có giấy tờ thì chẳng đi được đâu xa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.