KHẢI HOÀN MÔN - Trang 632

- Không am hiểu sao được! Tôi coi thế chứ tốt bụng lắm ông ạ. Tôi đã

chứa chấp dân tị nạn trong nhà. Không từ một ai. Dĩ nhiên tôi có lấy lời.
Chút ít thôi. Nhưng một bà điên cứ la hét thế kia thì quá lắm. Nếu không
dứt cơn được thì phải cho bà ta đi thôi.

Đó là người đàn bà có đứa con trai nhỏ đã hỏi tại sao nó lại là Do Thái.

Bà ta ngồi co ro ở góc giường, hai tay bưng mắt. Trong phòng đèn thắp
sáng trưng. Bao nhiêu đèn đều bật lên hết, lại thắp thêm hai cây đèn nến có
chân nữa.

- Dán! - Người đàn bà lẩm bẩm - Toàn dán là dán! Đen nhánh, béo căng,

bóng nhẫy! Kìa, trong mấy góc nhà kia, hàng ngàn, hàng triệu con! Thắp
đèn lên! Thêm đèn nữa! Nó bò tới, nó leo lên kia kìa...!

Bà ta nép vào góc giường rú lên từng đợt, hai tay che mặt, hai chân co

lại, hai mắt đờ đẫn mở trừng trừng.

- Nhưng mà có gì đâu hở mẹ, trong góc phòng có gì đâu?

- Thắp đèn lên, thắp đèn lên! Nó chạy khắp nơi! Dán, dán!...

- Nhưng bao nhiêu là đèn mẹ kìa. Mẹ nhìn mà xem, lại có cả nến nữa.

Thằng bé lấy cây đèn pin soi vào các góc phòng.

- Mẹ cứ nhìn mà xem; mẹ không thấy là chẳng có con dán nào sao?

- Dán, dán! Chỗ nào cũng đen kịt những dán! Nó chui ra từ khắp nơi! Nó

leo lên tường! Nó rơi từ trên trần xuống!

Bà ta thở hổn hển, hai tay quờ quạng trên đầu.

- Bà ấy như thế này đã lâu chưa? - Ravic hỏi ông chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.