KHẢI HOÀN MÔN - Trang 648

Một bầu máu như tất cả những thứ máu khác. Một tăm-pông. Cái cơ thịt

bị xé rách. Một tăm-pông. Coi chừng! Đây, những sợi tơ bạc. Đường vào
của vết thương. Những mảnh xương vỡ. Tiếp tục. Đường vào của vết
thương dẫn tới... dẫn tới... Ravic bỗng thấy óc mình trống hoác ra. Anh từ
từ thẳng người dậy.

- Đây, Veber anh xem này... đốt xương sống thứ bảy...

Veber cúi xuống nhìn.

- Rất xấu.

- Không phải là rất xấu. Mà là vô hy vọng. Không còn cách gì cứu được.

Ravic ngắm đôi tay mình. Nó đang cử động dưới lớp cao su mỏng. Một

đôi tay mạnh mẽ, một đôi tay tài năng đã làm hàng ngàn phẫu thuật và đã
khâu liền lại bao nhiêu thân thể bị xé rách. Một đôi tay đã nhiều lần thành
công và đã có đôi lần thất bại. Đã bao nhiêu lần nó đã hoàn thành mỹ mãn
những việc tưởng không thể làm được, khi hãy còn một phần trăm khả
năng cứu chữa!... Nhưng bây giờ, khi tất cả lệ thuộc vào nó, nó lại bất lực.

Anh không còn cách gì nữa. Không ai còn có cách gì nữa. Không một

phẫu thuật nào có thể làm được nữa. Anh nhìn vết thương đỏ loét. Dù có
gọi Mertel đến, anh ta cũng chỉ xác nhận cách chẩn đoán của Ravic mà
thôi.

- Không còn cách gì nữa thật sao? - Veber hỏi.

- Không. Chỉ làm cho cô ấy chết nhanh hơn mà thôi. Chỉ làm cho cô mất

sức nhanh hơn. Anh thấy viên đạn nằm vào chỗ nào chưa. Thậm chí tôi
cũng không thể lấy nó ra nữa.

- Mạch không đều. Nhanh dần lên... trăm ba mươi... - Eugénie nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.