KHẢI HOÀN MÔN - Trang 97

- Tối nào tôi cũng ra ngoài đi dạo. Khi người ta đi, mọi sự đều có vẻ dễ

dàng hơn. Chỉ khi ngồi xuống mới thấy trần nhà sập xuống đầu mình...

- Đi ngoài đường như thế cô chưa gặp. chuyện gì xảy ra sao? Cô chưa

bao giờ bị cướp giật chứ?

- Chưa. Hình như trông tôi người ta cũng biết là chẳng có gì để mà cướp

cả.

Cô giơ cái ly cạn ra:

- Nhiều khi tôi cũng hy vọng gặp được một người nào. Ít nhất cũng có

người mà nói chuyện! Để khỏi làm một con người máy đi lang thang không
có chủ đích. Ít ra cũng được một lúc khỏi nhìn vào mấy hòn đá, được nhìn
vào một đôi mắt. Khỏi đi vật vờ như một kẻ lạc loài. Như thể đi trên một
hành tinh xa lạ!

Jeanne hất mái tóc ra phía sau và cầm lấy cái ly Ravic đưa.

- Không biết tại sao tôi lại nói những chuyện ấy. Có lẽ tại tôi đã phải lặng

thinh suốt mấy ngày nay. Có lẽ tại hôm nay, lần đầu tiên...

Cô ngừng bặt, rồi nói tiếp:

- Ông đừng lắng nghe tôi nói làm gì.

- Tôi uống rượu - Ravic nói - Cô cứ nói bất cứ cái gì nảy ra trong óc. Bây

giờ là ban đêm. Không ai nghe thấy gì đâu. Rồi mai sẽ quên hết.

Anh ngả người ra phía sau. Từ một nơi nào trong khách sạn văng vẳng có

tiếng ai mở vòi nước, rồi tiếng lò sưởi điện bật lên, và cái tiết tấu đều đều,
đơn điệu và êm ả của tiếng mưa rơi trên kính.

- Sau đó người ta về phòng tắt đèn, bóng tối chụp lên tri giác như một

nắm bông tẩm thuốc mê - lúc bấy giờ người ta lại bật đèn lên rồi nhìn trừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.