KHẢI HOÀN MÔN - Trang 99

Không có gì khác nữa. Ánh sáng kia đã tan biến đi đâu mất.

- Ông muốn về thật sao? - Jeanne hỏi.

Cô nhìn quanh, như thể có ai nấp trong phòng.

- Đây là tên họ và địa chỉ Morozov. Tối mai chín giờ.

Ravic viết mấy chữ lên một tờ giấy, rút nó ra rồi để lên một chiếc va-li.

Jeanne Madou đứng dậy và lấy mũ áo ngoài. Ravic nói:

- Cô không phải tiễn chân tôi làm gì.

- Không phải thế. Tôi không muốn ở lại đây. Lúc này tôi không muốn.

Tôi muốn đi bộ thêm một lát nữa.

- Ích gì? Trước sau rồi cũng phải về. Rồi đâu lại vào đấy. Cô ở lại là hơn.

- Không. Khi tôi quay về thì trời sáng rồi. Ban ngày, mọi sự đều dễ dàng

hơn.

Ravic ra gần cửa sổ. Trời vẫn mưa. Những quầng ánh sáng vàng vọt đánh

dấu những chỗ có đèn đường.

- Ta sẽ uống thêm một ly nữa, - Ravic nói - rồi cô sẽ đi ngủ. Trời này

không nên ra đường.

Anh với lấy chai rượu. Bỗng nhiên Jeanne đứng sát vào ngực anh. Hơi

thở của cô khẽ chạm vào má anh.

- Ông đừng bỏ tôi lại một mình đêm nay - Cô nói, giọng khẩn khoản -

Tôi không biết tại sao, nhưng đêm nay thì đừng. Ngày mai tôi sẽ có đủ can
đảm, nhưng đêm nay tôi không thể ở lại một mình. Tôi mệt quá, tôi kiệt
quệ rồi, tôi không còn chút sức nào nữa. Lẽ ra ông đừng cho tôi đi như ban

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.