KHI BONG BÓNG VỠ - Trang 149

Các ngân hàng đã phạm phải sai lầm. Trong thời kỳ bong bóng, cơ chế quản lý

của các ngân hàng cũng có thể bị ảnh hưởng bởi xu hướng tự mãn chung. Một nguy
cơ khác là ban quản lý của các ngân hàng sẵn sàng chấp nhận nhiều rủi ro hơn mức
các cổ đông của ngân hàng đó có thể chấp nhận được. Nếu mọi việc diễn ra trôi
chảy, họ sẽ được nhận một khoảng lương hậu hĩnh cùng tiền thưởng lớn, trong khi
nếu có điều gì đó tồi tệ xảy ra họ sẽ tìm một công việc khác. Ban lãnh đạo ngân hàng
(và các cổ đông) cũng biết rằng có một người bảo hộ tiềm năng cho hệ thống, mà
chính xác đó là chính phủ.

Chính phủ ở khắp nơi theo hình thức nào đó có các biện pháp nhằm đảm bảo tiền

gửi, hình thành các biện pháp nhằm tránh lặp lại hiện tượng những năm 1930, thời
kỳ mà mọi người xếp hàng cả đêm bên ngoài ngân hàng để rút tiền, hy vọng sẽ vượt
lên được những người khác. Tại Hoa Kỳ, mọi khoản tiền gửi lên tới 100.000 đô la
đều được đảm bảo 100%, một biện pháp hào phóng cần thiết được hình thành sau

đợt đổ xô rút tiền khỏi ngân hàng những năm 1930

[68]

. Những người giàu có giờ

đây đơn giản chỉ cần gửi 100.000 đô la vào các ngân hàng khác nhau và hoàn toàn
được đảm bảo. Ở các nước khác, hệ thống này ít toàn diện hơn, và chính vì thế mà
dẫn tới sự sụp đổ Northern Rock. Mãi tới tháng Chín năm 2007, một kế hoạch của
Anh – Quỹ bảo vệ tiền gửi (Deposit Protection Fund), được tài trợ bởi chính các
ngân hàng – sẽ trả 90% tất cả các khoản tổn thất nhưng chỉ tối đa là 18.000 Euro mỗi
cá nhân, chính vì thế sẽ không có lợi gì nếu gửi 20.000 Euro vào các ngân hàng khác
nhau. Một khi mọi người bắt đầu lo lắng rằng có thể có một vấn đề gì đó, mọi người
sẽ tìm lý do để rút tiền nhằm tránh nguy cơ bị thâm hụt 10%. Hơn nữa rất nhiều
người lớn tuổi hơn gửi tiết kiệm các khoản tiết kiệm về hưu của họ, thường số tiền
đó lớn hơn 20.000 Euro. Chính phủ Anh buộc phải tiếp nhận Northern Rock và đảm
bảo cho tất cả các khoản tiền gửi.

Vào thời điểm thuận lợi, mọi người không quan tâm nhiều tới các chi tiết của kế

hoạch bảo vệ, hay bảo hiểm tiền gửi nói trên. Trong mọi trường hợp, bên cạnh
những kế hoạch đảm bảo rõ ràng, họ thường tin rằng có các ngân hàng lớn “lớn đến
mức không thể phá sản”. Chính vì thế, hầu hết những người gửi tiền thông thường
không quan tâm tới việc các ngân hàng đang làm gì với các khoản cho vay và hoàn
toàn không có bất kỳ ý kiến nào từ công chúng rằng các ngân hàng cần thận trọng.
Thực tế, quan điểm của công chúng có thể là họ muốn được cho vay nhiều hơn!!! Về
lý thuyết, thị trường bán buôn – các ngân hàng khác và các công ty - rất chú ý và có
thể không sẵn sàng cho một số ngân hàng nhất định vay tiền, nếu những ngân hàng
này được cho là đang thực hiện một số phương thức rõ ràng rất rủi ro. Chính vì thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.