KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 111

“Okay, được lắm. Món quà mừng chia tay của tôi đâu rồi nhỉ? Liệu nó có

tương xứng với cái nhẫn mừng chia tay của tôi không?”

Ben cầm lấy bàn tay cô và kéo cô vào thang máy dẫn lên căn hộ nằm

trên phòng trưng bày của anh ta. Khi thang máy dừng lại, anh ta lôi cô đi
theo sau mình, nhưng không phải tới căn hộ của anh ta, mà tới khu vực họ
vẫn dành cất những thứ có tính thời vụ như đồ trang trí Giáng sinh và

Hanukkah

[25]

. Anh ta mở cửa và quay người lại che tầm nhìn của cô.

“Giờ hãy nhắm mắt lại.”

“Tôi không tin anh. Anh đang tính làm gì vậy?”

“Được rồi, cứ tỏ vẻ bướng đi. Tôi có thể thu xếp được. Tôi bự con hơn

cô.” Anh ta xoay cô lại, đưa cả hai bàn tay lên bịt mắt cô, rồi đưa cô bước
vào trong phòng. “Sẵn sàng chưa?”

Annabelle kéo hai bàn tay anh ta xuống khỏi mắt cô và chớp mắt vài lần.

Cô không thể tin nổi. Không thể. Anh ta đã biến phòng kho cũ thành một
xưởng vẽ đã được trang bị hoàn chỉnh. Cô hẳn sẽ sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì
để có được một không gian như thế này cho mình khi còn vẽ. Cô đứng
trước khung tranh, nơi một tấm toan lớn mới tinh được căng ra, âm thầm
cầu khẩn được vẽ, được tiếp xúc với những cây cọ đặt ngay ngắn trên chiếc
ghế đẩu bên phải nó. Những lọ sơn dầu, phấn màu, màu nước và màu
acrylic xếp đầy kín giá sách thấp nằm dưới các khung cửa sổ rộng trên bức
tường phía bắc. Cô nhìn lên những khung cửa sổ áp trần trước đây từng bị
hở, nhận ra chúng đã được thay mới. Cô sững sờ không nói nên lời.

“Toàn bộ chiếu sáng đều màu trắng, vì thế cô có thể vẽ bất cứ lúc nào cô

thích. Nếu ở lại quá muộn, cô luôn có thể ngủ lại chỗ tôi. Cô có chìa khóa
và biết mọi thứ ở chỗ nào. Tôi hiếm khi có mặt trong thành phố.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.