KHI CON TIM QUÁ NÓNG - Trang 112

“Anh làm việc này vì tôi ư? Tại sao?”

Anh ta trông giống như một con mèo vừa tha một con chuột về bày trước

cửa - anh tự hỏi tại sao cô lại không nhảy bật dậy vì vui sướng. “Cô thích
nó chứ?”

“Tôi đã nói với anh rồi. Tôi không vẽ nữa. Anh đã lãng phí tiền của mình

đấy.” Có thể cô sẽ cho một nghệ sĩ đang khó khăn thuê lại chỗ này. Rồi cô
nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt anh ta. Chúa ơi. Cô dịu giọng xuống.
“Sao anh lại làm thế?”

“Cô là người bạn tốt nhất của tôi...”

“Thôi nào, tôi là phụ nữ duy nhất anh biết dưới ba mươi lăm tuổi mà anh

chưa từng ngắm qua khỏa thân. Và vì chúng ta đã thảo luận về sự khác biệt
giữa bạn bè và bạn tình, tôi biết tôi là người bạn duy nhất thuộc nữ giới của
anh.”

“Cô là một nghệ sĩ. Điều đó hiện rõ trong mọi thứ cô làm - cách cô ăn

mặc, nhìn nhận về cuộc sống, cách cô lựa chọn và trưng bày các tác phẩm
trong phòng trưng bày của tôi. Tôi không muốn giả bộ biết chuyện gì đã
khiến cô từ bỏ đam mê của mình, nhưng tôi có trách nhiệm, với tư cách
một người sẵn sàng đổi cánh tay trái của anh ta để có được một nửa tài
năng như tôi thấy ở cô, thuyết phục cô nhận ra cô đang lãng phí một năng
khiếu quý giá do Chúa ban tặng. Đó là một tội lỗi. Và đã đến lúc cô chấm
dứt tránh né khỏi bất cứ thứ gì đã khiến cô quay lưng lại với một thứ tôi
biết chắc cô yêu thích.”

Annabelle khoanh tay trước ngực. “Tôi không quay lưng lại. Tôi ở đây,

được nghệ thuật bao quanh, và tôi đang làm điều đáng ra tôi nên làm - giúp
những nghệ sĩ khác đạt được giấc mơ của họ. Tôi khám phá vẻ đẹp. Tôi
hạnh phúc với điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.