KHI DẤU YÊU VỀ - Trang 137

Cô mở hé một mắt, nhòm qua đám lá rậm rạp, nín thở hoàn toàn vì sợ

chỉ một hơi thở nhỏ vuột ra cũng khiến một tràng đạn khác rộ lên. Ngón tay
Ian đặt ở báng súng cong lại. Những cơ bắp trong người anh lúc này đang
gân lên, sẵn sàng hành động, tì vào cơ thể Meg. Từng tế bào trên người anh
rung lên đầy đe dọa.

Có ai hay vật gì tông thẳng qua bụi rậm ngay sau lưng họ. Ian nằm

ngửa ra, hướng súng về phía trước. Tiếng cành gãy và đá rơi lạo xạo vẫn
vang lên, nhưng ngày càng xa trong khi Meg căng tai, căng mắt theo dõi
bụi cây như đang nuốt chửng lấy âm thanh đó.

Tiếng thì thầm của Ian ngay sát tai cô nghe như tiếng thét, “Chắc hắn

ta đi rồi”.

Meg nuốt khan, thấy cổ họng khô ran, không nói nổi lời nào. Cô lúng

búng vài từ không rõ nghĩa rồi tóm chặt lấy bên vai bị thương. Ngón tay cô
chạm phải một đốm ướt thấm qua lớp áo khoác bị thủng. Cô bỏ tay ra, nhìn
chằm chằm vào những vệt màu đỏ trên bàn tay. Sau mấy phút hoảng loạn,
giờ đầu óc cô đặc lại như bùn quánh.

Meg nhìn những ngón tay đang run rẩy từ từ khép lại thành nắm đấm.

Nó không bị thương, cũng không bị gãy xương.

“Meg!” Ian tóm lấy cổ tay cô, “Em bị thương rồi. Trời ơi, hắn bắn

trúng chỗ nào?”

“Bắn trúng em?” Cô nhíu mày rồi cắn môi, cho đến khi vết đau ở bả

vai lại nhói lên. Cô hốt hoảng, “Vai em”.

Ian bò vòng sang phía bên kia rồi bật ra một tiếng chửi. Anh cởi khóa

kéo chiếc áo khoác của Meg, lột nó ra khỏi bên tay còn lành lặn, cẩn thận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.