KHI DẤU YÊU VỀ - Trang 147

Travis giơ tay lên, các ngón xòe ra rồi cụp lại, làm động tác chào, cũng

may Travis còn quá bé, nên chưa làm bận tay Meg lắm. Meg gọi một cô
bảo mẫu ở nhà trẻ, “Cô Lori, làm ơn đưa giúp tôi cái ba lô của Travis”.

“Vâng, chị Meg”. Lori tóm lấy chiếc tàu gỗ Ian vừa mua cho Travis

tối hôm qua, “Cả ngày hôm nay cháu chỉ nghịch cái này, chắc sẽ không
muốn để quên đâu”.

Lúc Lori tiến tới chỗ chiếc cổng, Ian đỡ lấy chiếc ba lô rồi luồn nó vào

tay. Travis chỉ vào Ian rồi nói, “Bố”.

Tim Meg suýt nổ tung, nhưng cô không muốn để lộ quá nhiều vì

Travis và cả Ian, “Đúng rồi, Travis. Bố cho con tàu đó”.

Cô liếc Ian qua đầu Travis. Dù khuôn mặt anh không biểu hiện gì,

nhưng đôi mắt xanh vẫn sáng quắc. Meg không hiểu đó là cảm xúc gì, cũng
không muốn biết. Bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi và kiệt sức.

Liệu tối nay cô tổ chức bữa tiệc này có phải là điên rồ không? Chắc

vậy, nhưng Meg không muốn ở một mình với cái cửa sổ phải đóng ván
trong nhà để xe. Một ngôi nhà đầy ắp người sẽ đuổi được kẻ tọc mạch kia
đi, đổng thời giúp cuộc sống của cô bình thường trở lại, vì kể từ khi Ian
xuất hiện, anh đã kéo theo mọi đảo lộn và án mạng, và cả một ông bố cho
Travis nữa.

Hai người mượn chiếc ghế trẻ em của Eloise, Ian tự buộc chặt nó vào

khoang ghế sau. Có tiến bộ đây. Trên đường về, Travis ngủ gật, Ian chỉ
thỉnh thoảng nói vài câu. Meg hiểu anh không thích buổi tiệc tổỉ nay, cả cô
cũng vậy.

Giờ cô chẳng còn hứng thú gì nữa, nhưng cũng không muốn bảo Ian ở

lại thêm một đêm. Anh còn có việc phải làm, mà vì cô anh đã xao nhãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.