KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 10

- Mày ngu quá. Yến ơi! Cảnh đẹp thì đẹp cho sao bằng quê hương mình?
Quê hương là chỗ đẹp hơn cả, mày phải biết như vậy!
Lai lại được dịp tỏ ra hiểu biết không kém gì anh cả. Yến vẫn chưa thôi
thắc mắc:
- Mà tại sao đang làm việc bên Nam Mỹ, cậu lại tới Mạc xây, hả anh Phan?
- À, tại cậu buồn. Xứ đó nóng lắm với lại xa nữa. Cậu nói Mạc xây hơi
giống xứ mình, không lạnh lắm không nóng lắm. Hồi cậu mới đi, cậu đi
qua thẳng Nam Mỹ, ba năm sau cậu đi Mạc xây. Cậu nói Mạc xây vui
hơn...
- Em ưa đi Nam Mỹ hơn. Xứ gì mà toàn mạc với mạc, nghe không ngon
lành gì hết!
Yến nối lời Lai:
- Mạc xây. Mạc ti, Ca mạc...
Lai cười khúc khích:
- Theo em nghĩ, dầu cho vãn minh cách mấy mà đặt tên cách đó sẽ mạt
luôn.
Phan trừng mắt:
- Lai, mày ưa nói bậy bạ, làm gương xấu cho em. Ai bảo là đặt tên...
- Em nói thiệt mà - Lai ngắt lời anh - tụi bạn em trên trường nói vậy đó,
chúng nói nhà Mạc cũng vì đặt cái họ mà tàn mạc luôn. Anh học sử thấy đó
chớ không sao?
- Em đồng ý với anh Lai, tên Mạc xấu lắm.
Thấy hai em cùng một giọng, Phan chịu thua, cậu bé xoay mình nằm sấp,
hai tay đỡ lấy cằm, nhìn ra cửa sổ. Thình lình, Yến hỏi:
- Cậu trồng mía làm chi, anh há?
- Để cho con nít ăn.
Lai trả lời tranh. Yến lại đặt câu hỏi.
- Mà cậu đã có con đâu?
Phan lên giọng kẻ cả:
- Lai, mày cứ không chừa tật nói bá láp. Yến ơi! Cậu trồng mía để bán cho
nhà máy làm đường. Trồng nhiều lắm chớ không phải ít đâu, như vậy mới
đủ cung cấp cho nhà máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.