KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 54

- Con này bán bao nhiêu?
- Ngàn rưỡi!
Cô gái buông xõng. Kha xuýt xoa!
- Ngàn rưỡi hả? Mắc quá!
- Chớ sao, ưng thì mua...
- Cúc - bà chủ lại lên tiếng, giọng bà hơi gắt nhưng vẫn lịch sự - cô phải lễ
phép đối với khách hàng, nói giọng như vậy làm sao người ta...
Kha hài lòng lắm, quay sang bà chủ:
- Đó bà coi, cô này khinh người quá, tôi nghèo thiệt, nhưng đã vô đây thì có
ý mua mới vô chớ, cổ làm như muốn đuổi người ta đi vậy.
- Xin lỗi cậu. Tôi vẫn la hoài mà nó không chừa... thôi cậu bỏ qua, cậu
muốn mua để tôi lấy ra cậu coi cho rõ. Búp bê này nhập cảng tốt lắm, nó
biết nhắm mắt, mở mắt đó cậu, không phải thứ nhựa của mình nên giá có
hơi cao một chút, nhưng cháu chơi sẽ được lâu.
Bà vừa nói vừa ra hiệu cho cô gái kéo cửa tủ lấy con búp bê ra đưa cho
Kha.

Kha đón lấy, vuốt vuốt mớ tóc đen mướt của con búp bê, khi Kha lật
nghiêng lại, từ con búp bê phát ra ba bốn tiếng oe oe oe oe và đôi mắt xanh
biếc cũng vừa nhắm lại như đứa trẻ ngủ. Kha kêu lên vui vẻ:
- Nó biết khóc nữa, hả bà?
- Dạ, nó khóc được. Mắc là vì vậy đó, cậu ạ. (giọng bà nhỏ nhẹ, dễ thương
chớ không giống như cô làm công) đó cậu coi, nó biết mở mắt, nhắm mắt
nữa, hay lắm...
- Hay thiệt! - Kha gật gù - nhưng... hơi mắc một chút.
Vừa nói Kha vừa lật lại để xem cho kỹ món đồ chơi hay hay. Tiếng "oe oe”
phát ra đều như thể giục giả Kha: "Mua đi! Mua đi!”. Bà chủ hiệu niềm nở:
- Tôi có thể bán nới chút ít, mở hàng, cậu mua giùm, mai giờ toàn vô coi...
- Ủa, giờ này mà bà chưa bán mở hàng sao?
- Chưa cậu ạ! Tôi để ý nhiều lần. Hễ buổi mai mà không bán được suôn sẻ
thì suốt ngày ngồi ngáp ruồi thôi. Nhiều khi cũng tại con Cúc hết, thấy mặt
nó là người ta ngán. Chắc có ngày tôi phải cho cô ấy nghỉ việc quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.