KHI ÔNG CẬU QUÝ BỊ ĐẮM TÀU - Trang 76

Minh Quân

Khi Ông Cậu Quý Bị Đắm Tàu

Chương VII

Có tiếng chuông kêu. Cùng lúc ấy, tiếng hát cũng ngưng bặt.
- Ai vậy chớ?
- Chắc bà Hải, mình ra nói không cần bà ấy nữa, đã có cậu Bích về rồi.
- Phải, không cần bà ấy.
Phan chạy đến cửa sồ nhà bếp, nghiêng mình ra... Cậu bé thấy, qua ánh đèn
vàng vọt yếu ớt, hai bóng người song song đi vào nhà. Đúng là cha mẹ
chúng về. Phan kêu to:
- Ba mẹ về!
Hai đứa nhỏ cũng reo lên. Chúng phóng như bay lên nhà trên, mở cửa, lao
vào mình cha mẹ, ôm chặt hai người.
- Coi kìa! Các con không chào cậu Bích gì hết! Cậu về kìa!
Cậu Bích! Ba đứa ngỡ ngàng buông cha mẹ ra, ngẩng lên: trời ơi! Sừng
sững trước mặt chúng một người đàn ông cao lớn, tóc nâu, da ngăm ngăm,
dáng bộ lịch sự, quí phái, hai tay xách hai va ly nặng trĩu, vai mang máy
ảnh, mình khoác ba đờ xuy mầu tro, quần thẳng bờ ly, giày tây bóng ngời,
răng và áo sơ mi cũng trắng và bóng như nhau. Cái cà vạt mầu rượu chát
nằm ngay ngắn giữa ngực áo, có điểm thêm mấy chấm trắng trang nhã...
Ông ta cười thật tươi:
- Chào các cháu, cậu Bích của các cháu đây!
Phan dụi mắt hai ba lần, tưởng mình đang nằm mơ. Lai và Yến cùng tâm
trạng như anh, chúng bối rối nhìn nhau, há miệng ra mà không lên tiếng.
- Đáng lẽ cậu về sớm hơn, nhưng tại ba mẹ cháu...
- Ba mẹ vô đến Sài gòn sáng nay, may sao trên tàu có một cô đi đón chồng
về cùng chuyến với cậu cho ba mẹ biết là tàu cập bến Sài gòn lúc 8 giờ
sáng nay, làm ba mẹ cuống lên, xe hỏa đến ga là lập tức kêu taxi ra bến tàu
liền...
- Thật y như phim trinh thám: xe taxi vừa tới bến tàu thì cậu Bích đã lên xe
hơi của người bạn sắp chạy, may làm sao cái xe hơi dở chứng đề hoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.