KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 124

eo lưng, và khụng khiệng phóng một tia nước ấm áp vào biển cả đang đón
nhận.

Anh biểu diễn kỹ thuật bơi cho Anne, vì ngoài ra chả còn mấy thứ để

biểu diễn, rồi bày vẽ cho nàng cách quạt tay của mình. Đó là một ngày yên
ả đầy tiếng cười.

Buổi sáng hôm sau, họ gặp nhau ở nhà Boon Teik và Mei-I. Vì cớ nào

đó, Kwang Meng không thể gọi đó là căn hộ của Boon Teik, hay căn hộ của
Mei-I. Đơn giản vì căn nhà đó không chỉ thuộc về Boon Teik hay Mei-I mà
thuộc về cả hai người. Họ là Boon Teik và Mei-I, một cặp đôi bên nhau.
Kwang Meng trả hết chỗ sách.

“Cậu có học được gì từ chúng không?” Boon Teik hỏi.
“Có,” anh suy nghĩ rồi trả lời. “Em có học được vài thứ, nhưng em

không thể nói được là thứ gì. Em cũng chẳng rõ nữa.”

“Em cũng hay cảm thấy như vậy đấy!” Anne kêu lên. “Phải từ từ chứ,”

Boon Teik nói. “Phải từ từ mới hiểu mình đã học gì từ việc đọc sách.
Không chỉ tốn thời gian, mà còn cần nỗ lực để suy nghĩ về việc đó nữa
chứ.”

“Em đôi lúc cứ nghĩ là, em không muốn làm rõ, không muốn phân tích.

Em thích để nó tối mờ bên trong em như thế hơn,” Kwang Meng nói.

“Như thế là lười nhác đấy,” Boon Teik mắng, rồi lặp lại. “Lười nhác là

tính xấu lắm.”

“Có lẽ thế,” Kwang Meng trả lời, “có lẽ thế.”
Họ cùng nhau đến nhà cha mẹ của bạn Boon Teik để chơi cầu lông, còn

Anne ở lại giúp Mei-I chuẩn bị bữa trưa.

Kwang Meng chơi cầu lông vui vẻ cả buổi sáng, mặc dù anh chơi không

tốt lắm. Từ hồi tốt nghiệp đến giờ anh chưa cầm lấy vợt lần nào, và suốt cả
nửa tiếng đầu tiên, anh cứ lóng ngóng đủ thứ, đoán sai hướng cầu, nhưng
dần dần đã trôi chảy trở lại, và anh cũng chơi không tệ. Tuy vậy, đến cuối
buổi sáng, cả người anh cũng mệt nhoài, cứng đờ lại vì vận động trái thói
quen mọi ngày. Dù cảm thấy rất sảng khoái, anh nhận ra cả người hẳn sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.