KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 143

“Meng hả, cháu về rồi à?” thím hỏi.
“Thím hai, cha cháu sao rồi?” anh hỏi bằng tiếng Phúc Kiến, vội lại gần

giường.

“Ông ấy nằm im không nhúc nhích gì hết, cháu thấy đó,” bà trả lời, gần

như thì thầm. “Không động cựa gì cả.”

Lúc này, Kwang Meng đã đến đủ gần để chạm vào cha anh. Trong

thoáng chốc, anh tưởng ông đã chết, ông nằm im lìm như xác chết. Thế rồi
anh nghe được tiếng thở sâu chậm rãi. Kwang Meng cảm thấy có lẽ mình
sẽ gọi được cha dậy. Anh chạm vào trán ông, da ông lạnh ướt. Rút tay lại,
anh ra dấu cho thím hai rằng mình sẽ ra ngoài một chút, và rời khỏi phòng
ngủ.

Mẹ anh đang ngồi trên xô pha thiểu não. Các em gái túm tụm quanh mẹ.

Khi anh bước vào, chúng ngẩng mặt lên sợ hãi.

“Mẹ đã gọi bác sĩ chưa?” anh hỏi.
“Bác sĩ Sivam đang tới đó,” Kwang Kai trả lời.
“Mẹ à, mẹ nói cho con nghe đi, chuyện gì xảy ra vậy?” anh hỏi nhẹ

nhàng.

“Cha con về sớm sáng nay, bảo là ổng không khỏe lắm. Mẹ bảo cha đi

ngủ đi, tưởng chỉ ngủ một chút là được. Cha con ậm ừ, bảo chỉ muốn ngủ
thôi. Hồi đó là mới quá giờ ăn trưa, ông ấy chỉ ăn chút chút, chợt thành ra
như vậy. Cha con đang đọc báo chiều thì tự nhiên ngã người về phía trước.
Bất tỉnh luôn. Mẹ gọi người giúp đỡ cha vào phòng ngủ. Từ hồi đó tới giờ
cha con như vậy mãi đó.”

“Phải đợi bác sĩ đến thôi,” Kwang Meng nói. “Nhưng bác sĩ đâu rồi? Giờ

này ông ta phải tới rồi chứ?”

“Bác sĩ hồi nào cũng bận lắm,” mẹ anh nói.

“Phải rồi, nhưng có bảo cho bác sĩ là ở đây có ca cấp cứu không?”

Kwang Meng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.