KHI TA MƠ QUÁ LÂU - Trang 148

Hai mươi ba

Sau bữa tối, Kwang Meng ra ban công ngồi. Có gió từ đâu thổi mơn man,
mát và dễ chịu. Bầu trời trong sáng, anh có thể nhìn thật xa, thật sâu.
Khoảng trống trải mênh mông ấy thật khó mà đo đếm được.

Anh ngồi đây suy nghĩ tương lai sẽ như thế nào, nhưng không thật lo

lắng. Anh nhớ lại cách hành xử của em gái anh Swee Lin buổi chiều ấy.
Trưởng thành quá. Và anh cảm thấy một hơi ấm, một sức mạnh nào đó trỗi
dậy trong lòng. Một lúc lâu, Kwang Meng không nhận ra mẹ đã bước ra
đứng cạnh anh. Bà tiến lại bên anh lặng lẽ và kín đáo quá chừng. Khi nhận
ra, anh vội đứng lên.

“Sao mẹ không ngồi xuống đi mẹ?”
“Thôi khỏi, mẹ đứng được rồi,” bà trả lời.
Họ đứng đó không nói gì một lúc. Kwang Meng chờ bà sắp xếp suy

nghĩ. Anh biết mẹ ra đây vì muốn nói chuyện với anh.

“Bây giờ con phải chăm lo cho gia đình rồi đó, Meng,” bà nói chậm rãi.
“Vâng, thưa mẹ,” anh nhẹ nhàng đáp.
“Trách nhiệm của con đó. Con là đứa lớn nhất mà.”

“Con biết mà mẹ.”
“Cha con liệt rồi, không đi làm được nữa, con hiểu không?”
“Dạ, thưa mẹ.”

“Con còn trẻ quá,” mẹ anh nhìn lên. “Con còn trẻ quá, mà phải gặp

những chuyện này rồi.”

“Ổn cả mà mẹ, đừng lo.”
“Còn trẻ quá,” mẹ anh thở dài. “Con phải có thời gian chơi bời hưởng

thụ cuộc đời. Vậy mà con phải gánh trách nhiệm này. Ông trời thiệt không
tốt với nhà mình.”

“Nói mấy chuyện đó làm chi hả mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.